Mẹ thích bài thơ này. Đây cũng là lời mẹ muốn nhắn nhủ tới con. Mẹ sưu tầm ở đâu đó và copy vào đây cho con gái sau này tham khảo nhé.
Con yêu dấu…
“Em không thể sống nếu thiếu Anh”
Là câu Ba không muốn nghe từ Con Gái
Tình yêu không là điều gì sai trái
Chỉ vì Con tìm chưa đúng nửa mà thôi
“Em không thể sống nếu thiếu Anh”
Là câu Ba không muốn nghe từ Con Gái
Dù cho Hắn có là con người vĩ đại
Có đáng thế không, Con Gái của Ba à?
“Em không thể sống nếu thiếu Anh”
Là câu Ba không muốn nghe từ Con Gái
Dù Con thấy tâm hồn mình trống trải,
Cũng đừng quên rằng Con vẫn có 1 nơi…
Ba không thể cùng Con đi suốt cuộc đời
Cũng không bên Con mỗi khi khó nhọc
Chỉ một điều Ba mong Con không học
Là cái câu Ba chẳng muốn nghe.
Đừng bắt Ba tìm giúp một nửa của mình
Vì Con biết đó là điều phi lý
Con hãy làm theo con tim và lý trí
Giữa biển người, đừng vội nhé Con yêu.
Ba yêu dấu..
Con hứa…
Một bờ vai vừa đủ để gục đầu
Một ánh mắt hiểu điều Con không nói
Một giọng trầm không bao giờ khiến tim Con đau nhói
Hay chỉ là sự im lặng thấu tận lòng Con
Một người bình thường biết tôn trọng Con
Và cũng đáng để cho Con tôn trọng
Không cần nói nhiều để khiến Con hy vọng
Chỉ cần làm vừa đủ để Con tin
Một người bình thường không quá thông minh
Đôi khi chịu cho Con nâng mình lên chút xíu
Đủ tinh ý để biết khi Con nũng nịu
Nói những điều vô lý cũng nhường Con
Một người bình thường có những tật xấu con con
Để có cái cho Con quan tâm nhắc nhở
Trong mỗi bước đời có điều gì trắc trở
Luôn muốn Con là người biết đầu tiên
Một người bình thường không có quá nhiều tiền
Để Con không thấy mình như thân tầm gửi
Người không bao giờ khiến Con phải tức tưởi
Vì cái cười nhếch mép khẽ thoáng qua
Một người bình thường nhưng biết lo xa
Không để Ba phải bận tâm về Con gái
Biết phân biệt đâu là điều phải trái
Biết khiêm nhường, từ tốn để vươn lên.
Một người bình thường đủ để nhấc Con lên
Như thuở còn thơ Ba hay làm thế
Đủ kiên nhẫn ngồi nghe Con kể lể
Dù thế nào cũng không ngắt lời Con.
Một người bình thường đủ để thay đổi Con
Chín chắn hơn và biết nghĩ về người khác
Biết cảm thông và sẽ chung lòng gánh vác
Những chông chênh, nghịch cảnh trong đời…
Liệu Con có đòi hỏi những điều quá xa vời
Để mỏi mắt cả đời không tìm thấy?
Để Ba đêm đêm trở mình lo ngay ngáy
Con gái mình, một mái đầu xanh…
“Em không thể sống nếu thiếu anh”
Là câu mà Con sẽ không bao giờ nói
Người ta cười, cho lời Con như sương khói
Nhưng đó là lời hứa… của Con gái với Ba.
( Sưu tầm )
Thursday, 23 September 2010
Những bài thơ con đã thuộc
Chỉ còn 5 ngày nữa là mẹ được về với con. Vội vàng, khấp khởi dọn máy tính. Thấy mấy bài thơ của con nên mẹ lưu lên đây cho con nhé.
Nắng bốn mùa
Dịu dàng và nhẹ nhàng
Vẫn là chị nắng xuân
Hung hắng hay giận giữ
Là ánh nắng mùa hè
Vàng choe như muốn khóc
Chẳng ai khác nắng thu
Mùa đông khóc hu hu
Bởi vì không có nằng
Cầu vồng
Mưa rào vừa tạnh
Có cái cầu vồng
Ai vẽ cong cong
Tô mùa rực rỡ
Tím xanh vàng đỏ
Ồ hai cái nơ
Cái rõ cái mờ
Ai tài thế nhỉ???
Đồng giao nói ngược
Trời mưa cho mối bắt gà
Đồng đong cân cấn đuổi gà xôn xao
Tôm nằm cho chúm bò vào
Một đàn cào cào đuổi bắt Cá rô
Thóc giống đuổi chuột trong bồ
Một trăm lá mạ đuổi vồ con trâu
Chim chích cắn cổ diều hâu
Gà con tha quạ biết đâu mà tìm
Cây dừa
Cây dừa xanh tỏa nhiều tầu
Giang tay đón gió gật đầu gọi trăng
Thân dừa bạc phếch tháng năm
Quả dừa đàn lợn con nằm trên cao
Đêm hè hoa nở cùng sao
Tàu dừa chiếc lược chải vào mây xanh
Ai mang nước ngọt nước lành
Ai đeo bao mũ đội quanh cổ dừa
Tiếng dừa làm dịu nắng trưa
Gọi đàn gió đến cùng dừa múa reo
Trời trong đầy tiếng rì rào
Đàn cò đánh nhịp bay vào bay ra
Đứng canh trời đất bao la
Mà dừa đủng đỉnh như là đứng chơi
Ai đùa vui trong nắng với chữ A và I
Đi tìm chiếc lá, lá học bài rất chăm
Chim rủ nhau chim hót với những ai học chăm
Hãy gìn giữ lấy những tháng ngày đến trường
Chào cô giáo, chào bạn mới,
Nhiều điều hay cứ như thần tiên
Vừa đến lớp, bầy chim hót, chào ngày mới ước mơ dạt dào
Thùng thà thùng thình, trống rộn ràng ngoài đình
Có con sư tử nó múa quanh vòng quanh
Trung thu liên hoan, trăng sáng ngập đường làng
Dưới ánh trăng vàng là em cất tiếng hát vang
Mùa xuân gọi dậy chồi non
Gọi bông hoa nở xòe tròn trên cây
Gọi con nắng ấm tràn đầy
Gọi con sáo vỗ cánh bay đi tìm đàn
Gọi cho con én bay sang
Gọi cơn gió thoảng mơ màng tiếng xuân
Gió
Tên tôi là gió
Bay khắp mọi nơi
Công việc của tôi
Không bao giờ nghỉ (nỉ)
Tháng ngày chăm chỉ
Tôi dài hơn sông
Suốt đời mênh mông
Rộng hơn biển cả
Tên tôi là gió
Các bạn nhớ không,
Tôi không dám nhìn
Tên tôi là Gió
Nắng bốn mùa
Dịu dàng và nhẹ nhàng
Vẫn là chị nắng xuân
Hung hắng hay giận giữ
Là ánh nắng mùa hè
Vàng choe như muốn khóc
Chẳng ai khác nắng thu
Mùa đông khóc hu hu
Bởi vì không có nằng
Cầu vồng
Mưa rào vừa tạnh
Có cái cầu vồng
Ai vẽ cong cong
Tô mùa rực rỡ
Tím xanh vàng đỏ
Ồ hai cái nơ
Cái rõ cái mờ
Ai tài thế nhỉ???
Đồng giao nói ngược
Trời mưa cho mối bắt gà
Đồng đong cân cấn đuổi gà xôn xao
Tôm nằm cho chúm bò vào
Một đàn cào cào đuổi bắt Cá rô
Thóc giống đuổi chuột trong bồ
Một trăm lá mạ đuổi vồ con trâu
Chim chích cắn cổ diều hâu
Gà con tha quạ biết đâu mà tìm
Cây dừa
Cây dừa xanh tỏa nhiều tầu
Giang tay đón gió gật đầu gọi trăng
Thân dừa bạc phếch tháng năm
Quả dừa đàn lợn con nằm trên cao
Đêm hè hoa nở cùng sao
Tàu dừa chiếc lược chải vào mây xanh
Ai mang nước ngọt nước lành
Ai đeo bao mũ đội quanh cổ dừa
Tiếng dừa làm dịu nắng trưa
Gọi đàn gió đến cùng dừa múa reo
Trời trong đầy tiếng rì rào
Đàn cò đánh nhịp bay vào bay ra
Đứng canh trời đất bao la
Mà dừa đủng đỉnh như là đứng chơi
Ai đùa vui trong nắng với chữ A và I
Đi tìm chiếc lá, lá học bài rất chăm
Chim rủ nhau chim hót với những ai học chăm
Hãy gìn giữ lấy những tháng ngày đến trường
Chào cô giáo, chào bạn mới,
Nhiều điều hay cứ như thần tiên
Vừa đến lớp, bầy chim hót, chào ngày mới ước mơ dạt dào
Thùng thà thùng thình, trống rộn ràng ngoài đình
Có con sư tử nó múa quanh vòng quanh
Trung thu liên hoan, trăng sáng ngập đường làng
Dưới ánh trăng vàng là em cất tiếng hát vang
Mùa xuân gọi dậy chồi non
Gọi bông hoa nở xòe tròn trên cây
Gọi con nắng ấm tràn đầy
Gọi con sáo vỗ cánh bay đi tìm đàn
Gọi cho con én bay sang
Gọi cơn gió thoảng mơ màng tiếng xuân
Gió
Tên tôi là gió
Bay khắp mọi nơi
Công việc của tôi
Không bao giờ nghỉ (nỉ)
Tháng ngày chăm chỉ
Tôi dài hơn sông
Suốt đời mênh mông
Rộng hơn biển cả
Tên tôi là gió
Các bạn nhớ không,
Tôi không dám nhìn
Tên tôi là Gió
Tuesday, 6 July 2010
Mùa hè 2010
Hè này Muỗm rất vui vì anh Cuội về NB trọn 3 tháng hè. Ít khi nào có điều kiện Anh em ở với nhau lâu thế. Sau đấy là chị Lan Chi cũng về với Muỗm. Một mùa hè rất vui với việc sáng đi câu, trưa ngủ dậy trồng cây, chiều đi bơi cùng Ông ngoại, tối mấy an hem lại chơi điện tử.
Điều khó nhất với Muỗm là “phân bố” thời gian giữa bên Nội, bên Ngoại. Nhưng Muỗm có vẻ cân đối tốt việc này.
Mặc dù chơi vui như thế, nhưng Muỗm rất nhớ mẹ. Hình như càng ngày con càng khát khao được gần mẹ. Hồi bé, con cũng ở với OB, nhưng con chưa biết nói ra nỗi nhớ của mình, hơn nữa, khi bé nhu cầu nuôi dưỡng nhiều hơn nhu cầu chia sẻ, tâm sự.
Bây giờ Muỗm đếm từng ngày mong mẹ về, đầu tiên là 180 ngày, sau đó đến 150, 135, 100, 84. Muỗm vẫn kêu ca: Lâu thế, con chán mẹ lắm. Con nhớ mẹ chết đi được.
Muỗm còn tâm sự với Bà như này: Bà ơi, đêm qua cháu nhớ mẹ cháu, nước mắt chảy ướt hết gối. Bà cũng nuốt nước mắt vào trong để động viên Muỗm.
Cuối tuần vừa rồi Dì Vân Nam đưa Bống về chơi, gặp Dì chắc con nhớ mẹ hơn. Mỗi lần đang chơi vui, Muỗm lại ngẩng đầu lên nói với Dì: Giá mà bây giờ mẹ cháu ở đây thì vui nhỉ?
Cố gắng lên con nhé, đến hôm nay là còn chính xác 82 ngày nữa mẹ sẽ về. Hy vọng đây là lần cuối cùng 2 mẹ con phải xa nhau lâu như này. Mẹ yêu con nhiều. Hôn con.
Điều khó nhất với Muỗm là “phân bố” thời gian giữa bên Nội, bên Ngoại. Nhưng Muỗm có vẻ cân đối tốt việc này.
Mặc dù chơi vui như thế, nhưng Muỗm rất nhớ mẹ. Hình như càng ngày con càng khát khao được gần mẹ. Hồi bé, con cũng ở với OB, nhưng con chưa biết nói ra nỗi nhớ của mình, hơn nữa, khi bé nhu cầu nuôi dưỡng nhiều hơn nhu cầu chia sẻ, tâm sự.
Bây giờ Muỗm đếm từng ngày mong mẹ về, đầu tiên là 180 ngày, sau đó đến 150, 135, 100, 84. Muỗm vẫn kêu ca: Lâu thế, con chán mẹ lắm. Con nhớ mẹ chết đi được.
Muỗm còn tâm sự với Bà như này: Bà ơi, đêm qua cháu nhớ mẹ cháu, nước mắt chảy ướt hết gối. Bà cũng nuốt nước mắt vào trong để động viên Muỗm.
Cuối tuần vừa rồi Dì Vân Nam đưa Bống về chơi, gặp Dì chắc con nhớ mẹ hơn. Mỗi lần đang chơi vui, Muỗm lại ngẩng đầu lên nói với Dì: Giá mà bây giờ mẹ cháu ở đây thì vui nhỉ?
Cố gắng lên con nhé, đến hôm nay là còn chính xác 82 ngày nữa mẹ sẽ về. Hy vọng đây là lần cuối cùng 2 mẹ con phải xa nhau lâu như này. Mẹ yêu con nhiều. Hôn con.
Monday, 28 June 2010
Rối bời!
Chưa bao giờ mẹ thấy khó quyết định và rối bời như lần này con ah. Thật kinh khủng đối với gia đình mình.
- Chưa có nhà, bố mẹ đang mua chung cư, đúng lịch là tháng 1/2011 mới được giao nhà.
- Bố vừa nhận thêm 1 công trình ở Thái nguyên vì thế bố phải đi đi về về giữa Ninh Bình và Thái Nguyên. Công việc ban đầu cũng rất bận rộn và cần nhiều vốn.
- Mẹ đang chuẩn bị bảo vệ luận án bên Nhật, sẽ về nước vào tháng 9/2010.
- Con chuyển trường lên Hà nội.
Rối tung con ah. Trước đây, Mẹ nhất quyết muốn chuyển con lên HN, vì cuối tháng 9 mẹ sẽ về. Mẹ nghĩ bằng mọi cách phải được ở gần con.
Nhưng……….Sao cuộc đời cứ có chữ này nhỉ
Đầu tiên BM muốn thuê nhà gần nhà mới từ tháng 9/2010 đến khi nhận nhà, xin cho con học trường Ái Mộ. Nhưng giá thuê nhà rất đắt, ít nhất là 4 triệu/tháng, có nhà còn đòi 10-12 triệu/tháng. Quá đắt đỏ so với thu nhập của bố mẹ. Hơn nữa, ai sẽ là người lên ở con, OB nội or OB ngoại, các OB không phản đối chuyện mẹ đưa con lên HN trong khi mẹ chưa về, nhưng chưa OB nào đồng ý chuyện lên giúp con trong thời gian đó.
Sau đấy có sự thay đổi là con sẽ lên HN và ở nhà bác Hiệp, tất nhiên là con phải xin học ở trường Khương Mai, gần nhà bác Hiệp, nhưng xa nhà mới, như vậy sang năm con lại phải chuyển sang trường Ái Mộ, gần nhà mới, thế là con sẽ phải chuyển trường 2 lần. Hơn nữa, hiện nay lên ở nhà Bác Hiệp cũng cần khoảng vài chục triệu để mua những đồ dùng tối thiểu như Tivi, tủ lạnh và điều hòa. Cần khoảng 3-5 ngày sắp xếp lại đồ đạc, việc này chỉ có Bố hoặc ông Nội làm được, nhưng đang là mùa hè, rất nóng, ông không lên giúp được, Bố thì rất bận. Vấn đề nữa là ai sẽ lên ở với con, chuyển trường là cả một cú shock lớn với trẻ con, trong lúc mẹ thì đi vắng, bố thì bận, OB ngoại đang bận anh Cuội và chị Tít về NB trong lúc bác Kiên đi học, bác Dung đi chỉ đạo tuyến ở Lào Cai. Mẹ hiểu chuyển trường là giai đoạn rất khó khăn đối với con, cần được động viên an ủi vỗ về. Nhưng mẹ đến tháng 9 mới tốt nghiệp về nước. Mà con thì khai giảng vào đầu tháng 9, chưa kể phải đi học hè từ đầu tháng 8.
Nếu con vẫn học ở NB lớp 2 và không chuyển lên HN thì sao? Nếu nhà giao đúng hẹn là tháng 1/2011, cầu trời giao đúng hẹn thì con sẽ chuyển lên trường Ái Mộ (gần nhà mới) vào đầu kỳ 2. Nhưng từ tháng 10 đến tháng 1 thì mẹ sẽ ở đâu vào những ngày trong tuần, chẳng lẽ ngày nào mẹ cũng sáng HN, chiều NB ah. Mà Mẹ thì không muốn về nhà ai ở dù có rất nhiều anh chị em ruột ở HN, mẹ không muốn chứng kiến cảnh buổi tối mọi người được ở với con cái họ, mẹ thì không….
Thực sự là khó khăn. Mẹ đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng chưa tìm được giải pháp nào hợp lý Cuộc sống là thế con ah, đôi khi lại phải đứng giữa ngã ba đường và không biết chọn lối rẽ nào.
Mẹ hy vong sau này con không phải gặp quá nhiều ngã ba như mẹ nhé.
- Chưa có nhà, bố mẹ đang mua chung cư, đúng lịch là tháng 1/2011 mới được giao nhà.
- Bố vừa nhận thêm 1 công trình ở Thái nguyên vì thế bố phải đi đi về về giữa Ninh Bình và Thái Nguyên. Công việc ban đầu cũng rất bận rộn và cần nhiều vốn.
- Mẹ đang chuẩn bị bảo vệ luận án bên Nhật, sẽ về nước vào tháng 9/2010.
- Con chuyển trường lên Hà nội.
Rối tung con ah. Trước đây, Mẹ nhất quyết muốn chuyển con lên HN, vì cuối tháng 9 mẹ sẽ về. Mẹ nghĩ bằng mọi cách phải được ở gần con.
Nhưng……….Sao cuộc đời cứ có chữ này nhỉ
Đầu tiên BM muốn thuê nhà gần nhà mới từ tháng 9/2010 đến khi nhận nhà, xin cho con học trường Ái Mộ. Nhưng giá thuê nhà rất đắt, ít nhất là 4 triệu/tháng, có nhà còn đòi 10-12 triệu/tháng. Quá đắt đỏ so với thu nhập của bố mẹ. Hơn nữa, ai sẽ là người lên ở con, OB nội or OB ngoại, các OB không phản đối chuyện mẹ đưa con lên HN trong khi mẹ chưa về, nhưng chưa OB nào đồng ý chuyện lên giúp con trong thời gian đó.
Sau đấy có sự thay đổi là con sẽ lên HN và ở nhà bác Hiệp, tất nhiên là con phải xin học ở trường Khương Mai, gần nhà bác Hiệp, nhưng xa nhà mới, như vậy sang năm con lại phải chuyển sang trường Ái Mộ, gần nhà mới, thế là con sẽ phải chuyển trường 2 lần. Hơn nữa, hiện nay lên ở nhà Bác Hiệp cũng cần khoảng vài chục triệu để mua những đồ dùng tối thiểu như Tivi, tủ lạnh và điều hòa. Cần khoảng 3-5 ngày sắp xếp lại đồ đạc, việc này chỉ có Bố hoặc ông Nội làm được, nhưng đang là mùa hè, rất nóng, ông không lên giúp được, Bố thì rất bận. Vấn đề nữa là ai sẽ lên ở với con, chuyển trường là cả một cú shock lớn với trẻ con, trong lúc mẹ thì đi vắng, bố thì bận, OB ngoại đang bận anh Cuội và chị Tít về NB trong lúc bác Kiên đi học, bác Dung đi chỉ đạo tuyến ở Lào Cai. Mẹ hiểu chuyển trường là giai đoạn rất khó khăn đối với con, cần được động viên an ủi vỗ về. Nhưng mẹ đến tháng 9 mới tốt nghiệp về nước. Mà con thì khai giảng vào đầu tháng 9, chưa kể phải đi học hè từ đầu tháng 8.
Nếu con vẫn học ở NB lớp 2 và không chuyển lên HN thì sao? Nếu nhà giao đúng hẹn là tháng 1/2011, cầu trời giao đúng hẹn thì con sẽ chuyển lên trường Ái Mộ (gần nhà mới) vào đầu kỳ 2. Nhưng từ tháng 10 đến tháng 1 thì mẹ sẽ ở đâu vào những ngày trong tuần, chẳng lẽ ngày nào mẹ cũng sáng HN, chiều NB ah. Mà Mẹ thì không muốn về nhà ai ở dù có rất nhiều anh chị em ruột ở HN, mẹ không muốn chứng kiến cảnh buổi tối mọi người được ở với con cái họ, mẹ thì không….
Thực sự là khó khăn. Mẹ đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng chưa tìm được giải pháp nào hợp lý Cuộc sống là thế con ah, đôi khi lại phải đứng giữa ngã ba đường và không biết chọn lối rẽ nào.
Mẹ hy vong sau này con không phải gặp quá nhiều ngã ba như mẹ nhé.
Wednesday, 23 June 2010
Ngày 23 tháng 6 năm 2010
Tuesday, 8 June 2010
Giáo dục con
Con gái yêu, đây là 1 lá thư của 1 người mẹ viết cho 2 cô con gái và những lời khuyên bổ ích sau 1 vụ án nổi tiếng ở HN, đó là cô gái tốt nghiệp ĐH Ngoại Thương bị người yêu học cùng trường giết sau khi 2 người ngủ với nhau, Nạn nhân bị chặt đầu và 10 đầu ngòn tay ….
Nhiều người nhìn nhận vấn đề là hung thủ rất ác, nhưng có 1 người mẹ lại nhìn nhận về phẩm hạnh người bị hại và cách sống của giới trẻ hiện nay.
Lúc này đây, con mới 7 tuổi, xã hội đang phát triển rất nhanh, và cũng đang đảo điên với sự phát triển đó, nhất là cách sống của các bạn trẻ…. Nhiều đêm mẹ không ngủ được, chỉ mong sao con gái mẹ tránh được những điều đó. Và những suy nghĩ trong đầu mẹ là dạy con như thế nào để có thể tránh xa những cạm bẫy đó. Mẹ vẫn hy vọng đây là thời kỳ quá độ, khi con lớn lên, xã hội sẽ phát triển hơn, ổn định hơn. Nhưng dù sao mẹ vẫn lo lắng, hôm nay đọc bài này trên FB, mẹ xin phép tác giả copy vào đây, sau này lớn lên, 2 mẹ con mình sẽ cùng đọc nhé.
Tác giả Nguyễn Hoàng Anh
Gửi hai con gái yêu của mẹ và các bạn của con
Trở lại câu chuyện bi thảm trên, mặc dù mẹ rất thương cảm cho cô gái, mẹ vẫn không thể hiểu được là cách cư xử của cô. Trong con mắt của xã hội và gia đình cô, cô là một cô gái ngoan và bình thường. Vậy vì sao khi đã chia tay với Nghĩa và đã có người yêu khác cô vẫn qua lại với anh ta? Một khi cô đã quan hệ tình dục với Nghĩa, chắc cô cũng có quan hệ như vậy với một (hoặc vài) người yêu sau này của cô. Không phải mẹ quá khắt khe trong quan niệm về sex. Mẹ từng sống lâu ở nước ngoài và đọc nhiều nên mẹ hiểu, đó cũng chỉ là nhu cầu tất yếu của con người, nhất là của lớp trẻ. Nhưng với mẹ, sex không phải là cơm ăn nước uống để giải quyết bất kỳ khi nào có nhu cầu. Sex chỉ có thể được chấp nhận khi nó là biểu hiện cao nhất của tinh yêu, khi người ta phải tin cậy cao độ vào nhau. Đành rằng không có niềm tin nào là tuyệt đối nhưng ít nhất vào lúc ấy, hai người phải tin cậy vào nhau vì khác với những quan hệ khác, sex đưa người ta thâm nhập sâu sắc vào nhau và có thể mang lại nhiều hệ lụy khác. Vì vậy, dù là con trai hay con gái, chỉ nên chấp nhận sex với người khác khi mình phải yêu thương, tin cậy người ấy hết lòng để có thể bảo vệ lẫn nhau. Mẹ không đồng ý với quan niệm chỉ con gái là thiệt thòi trong sex trước hôn nhân. Với hoàn cảnh bệnh xã hội tràn lan và cái nhìn của xã hội cũng bớt khắt khe hơn rất nhiều về trinh tiết như hiện nay, hệ lụy về sex sẽ đến với cả hai bên. Hơn nữa, dù là nam hay nữ, ai cũng mong mỏi có một cuộc hôn nhân hạnh phúc. Một khi có quan hệ tình dục quá dễ dàng, cảm xúc sẽ bị chai sạn, làm con người mất đi cảm giác thiêng liêng trong hôn nhân, mất đi sự cảm thụ hạnh phúc thật sự. Nói đến đây, chắc nhiều người có thể bảo rằng: “Phương Tây người ta thế cả, có sao đâu!”. Đó thật sự là một quan niệm sai lầm của những người ít hiểu biết.
Mẹ đã sống lâu ở vài nước nên có thể đảm bảo rằng, người phương Tây sòng phẳng hơn nhiều so với người Việt trong chuyện này.
- Trước hết, văn hóa của họ không lụy tình như người Việt nên họ có thể chấp nhận sex như một hình thức quan hệ thân mật, có thể yêu hoặc không. Nhưng đối với họ, trinh tiết là điều không cần thiết, không đáng tính đếm đến khi quan hệ hay trong hôn nhân, dù là của nam hay nữ nên không ai thiệt thòi cả.
- Họ có thể chấp nhận sex với 1 người mà họ thích, không cần yêu nhưng hai bên phải có trách nhiệm với nhau. Họ sẽ đảm bảo để không có hậu quả về thai nghén hay bệnh tật cho đối tác. Nếu có, họ chấp nhận cùng chia sẻ trong giải quyết trách nhiệm để điều đó không ảnh hưởng đến tương lai của ai.
- Và đặc biệt, họ tôn trọng bạn tình của mình, trong khi ở Việt Nam, con gái thường bị coi rẻ sau khi chấp nhận quan hệ.
- Hơn nữa, khi đã có quan hệ yêu đương nghiêm túc, họ cũng rất trọng sự chung thủy chứ không có quan niệm, chỉ phụ nữ phải chung thủy còn đàn ông được thoải mái như Việt nam hiện nay.
Vì vậy, không thể đánh đồng chuyện chung chạ tràn lan của một số giới trẻ bây giờ với quan niệm nghiêm túc về “tự do hóa tình dục” nhằm bảo vệ quyền con người của phương Tây được. Cho nên, mẹ không thể hiểu, vì sao một cô gái được coi là ngoan ngoãn, có gia đinh ở bên lại có thể dễ dàng có nhiều quan hệ như vậy? Hơn nữa, cô ta lại chấp nhận quan hệ với hung thủ tại nhà một người lạ, thậm chí là tại nhà người yêu mới của anh ta? Hành vi ấy quả là rất vô trách nhiệm và buông thả. Hay đó là quan niệm của thế hệ trẻ bây giờ? Nếu vậy thì thật là đáng sợ. Thậm chí cô thản nhiên nghe điện thoại của người yêu mới ngay sau khi “quan hệ” với hung thủ? Cô ta có nghĩ đến cảm giác của anh người yêu đó khi biết chuyện này không? Khi nghe chuyện này, người yêu hiện tại của cô gái ấy sẽ đau đớn thế nào nếu anh ta yêu cô thật sự? Anh ta sẽ khó có thể khóc thương cô hết lòng vì đến kỷ niệm về cô cũng đã bị hoen ố. Và liệu sau này, anh ta còn có thể tin tưởng vào người con gái nào khác nữa không? Không chỉ anh ta, những người biết câu chuyện này cũng có thể sinh ra nghi ngờ tình cảm của bạn gái mình. Một hành vi bất cẩn của một người không chỉ mang lại hậu quả tai hại cho người ấy mà cả những người xung quanh.
Qua câu chuyện này, mẹ chỉ muốn nói với con rằng, cuộc sống bây giờ có quá nhiều bất trắc. Cái ác có thể mang bộ mặt sáng sủa của một người thân. Trước khi đâm cô, Nghĩa còn đưa bánh mì và sữa cho cô ăn rồi mới dùng đúng con dao đã cắt bánh mì ấy giết cô. Vì vậy các con đừng quá chủ quan, cho rằng mình đã lớn, có thể tự lo liệu hết mọi chuyện. Không ai có thể tự bảo vệ mình trong những hoàn cảnh như thế. Vì vậy, mẹ mong muốn hai con và các bạn của mình, ngoài việc cẩn trọng trong quan hệ giới tính và yêu đương, hãy rút ra một số bài học như sau:
1. Không bao giờ để mình rơi vào những hoàn cảnh bất trắc như ở riêng với một người mình không hoàn toàn tin cậy tại nơi vắng vẻ. Về mặt lý, Nghĩa và cô không còn quan hệ và trách nhiệm gì với nhau cả. Nếu cô và Nghĩa còn quan hệ công khai với nhau, Nghĩa sẽ lo sợ hơn khi nảy sinh tà ý với cô.
2. Nên “chọn bạn mà chơi”. Cô gái và gia đình đều đã biết Nghĩa có tiền án đánh người, lại học hành dang dở, lang thang vô nghề nghiệp. Chắc hai người cũng phải có mâu thuẫn sâu sắc thì mới chia tay nhau sau 3 năm yêu đương. Vì vậy, không nên vì đam mê nhất thời mà thiếu kiên quyết trong việc chấm dứt những quan hệ không đáng tin cậy.
3. Không nên quá tin người mà bất cẩn trong việc bảo vệ bản thân. Mẹ không bảo con nghi ngờ mọi người mà chỉ muốn nói rằng, lòng người khó lường và làm người ai cũng có những góc khuất của mình. Vì vậy, tốt nhất là không nên để mình rơi vào hoàn cảnh phụ thuộc hoàn toàn vào một ai đó. Như vậy con sẽ dễ bị thiệt thòi. Như cô gái này đã hoàn toàn phụ thuộc vào hung thủ, khi anh ta gọi là đến, trong khi không có gì ràng buộc anh ta với cô. Cho nên ngay cả khi tội ác không xảy ra, cô gái vẫn là người chịu thiệt, ít ra là về mặt tình cảm.
4. Hãy biết trân trọng bản thân. Tuổi trẻ thường vui buồn thất thường, dễ dẫn đến chán nản, trầm uất. Đừng để những người không quan trọng, những chuyện không đâu làm con mất đi niềm vui sống. Mẹ cũng biết, đến tuổi này tình yêu của gia đình, bố mẹ không còn đủ với các con nữa nhưng hãy biết vui khi luôn có những người thân bên con. Rất nhiều người ao ước điều đó mà không được. Cuộc sống không bao giờ như con mong muốn nhưng hãy biết trân trọng những gì con có. Còn nhớ khi học cấp 1 con trồng cây đậu (làm bài tập Sinh thì phải) trên sân nhà mình, suốt ngày lo tưới tắm, rồi háo hức thu hoạch (dù chỉ được chưa đầy nửa lon hạt nhưng con rất vui). Nhưng đến khi cây đậu tàn, mẹ và cô giúp việc phải dọn đi mà con xót xa mãi. Đấy là con trồng có vài tuần mà còn tiếc nuối thế. Hãy nghĩ mẹ mang thai con 9 tháng 10 ngày, bao đêm thức trắng, bao ngày lặn lội vì con, thì con chỉ cần buồn một chút mẹ đã day dứt không yên. Nếu con bất cẩn để kẻ nào khác làm hại đến mình thì gia đình, bố mẹ sẽ đau lòng đến đâu? Con ơi, làm bố mẹ thật là vô cùng rủi ro. Bố mẹ nào cũng dồn hết tình cảm, công sức, tiền bạc để nuôi con lớn khôn. Nhưng đến khi con cái lớn lên, khi có thể nhờ vả được, thì lại đành lòng nhìn con đi tìm niềm vui mới. Như ông bố cô gái trong câu chuyện này, con đi công tác miền Nam 2 tuần về, bố mẹ nào chẳng mong nhớ, nhưng vẫn để con ăn mặc đẹp đi chơi cùng bạn bè, và rồi dẫn đến kết quả đau buồn như vậy. Như Ngô Bảo Sinh đã nói: “Con ta không phải của ta/ Chỉ có tai họa của nó là của ta mà thôi!”, đến khi có chuyện bất trắc chỉ có gia đình là luôn ở bên con. Hãy tránh xa những người có thể làm hại con, đừng buồn khổ vì những người bạn không chân thành. Hãy biết tự chăm sóc để bản thân khỏe manh, xinh đẹp, hãy vui sống lên, vì con và cũng vì bố mẹ nữa. Nhìn con hạnh phúc là niềm vui lớn nhất của bố mẹ đấy.
5. Một điều nữa mẹ muốn nói với con cũng là điều mà các con thường cho là mẹ khó tính, lẩm cẩm. Đó là khi ra khỏi nhà, con nên để một ai đó biết con đi đâu, với ai. Như vậy sẽ an toàn cho con hơn. Mẹ đã từng nhiều lần gặp bất trắc nên mẹ biết, điều này rất quan trọng. Có 1 lần mẹ xuống máy bay ở sân bay Nội bài lúc khoảng 7h tối. Do taxi hồi ấy còn ít và nhà mình cũng chưa sung túc gì nên mẹ chấp nhận lên 1 chiếc xe mà tài xế nói là anh ta đưa khách lên sân bay nên bây giờ xe rảnh, sãn sàng chở mẹ về với giả rẻ hơn. Sau khi qua cầu Thăng Long, tự dưng anh ta không đi thẳng về Cầu Giấy mà rẽ vào một đường nhánh mà theo anh ta là gần hơn. Càng đi mẹ thấy đường càng vắng, vì vậy nên rất lo ngai. Điện thoại của mẹ lại đã hết tiền nên không gọi được. Suy nghĩ một lúc, mẹ cứ mở điện thoại ra, bấm số, làm ra vẻ đang nói chuyện với bố con. Mẹ bảo là mẹ đang trên đường về nhà, khoảng 30p nữa đến nơi và nói cả số xe đang chở mẹ. Sau đó 1 chút người lái xe rẽ ra ngoài đường cái và đưa mẹ về nhà. Rất có thể người lái xe nói thật, đó chỉ là đường tắt, nhưng cũng thật là hú vía. Sau đó mẹ không bao giờ dám đi “xe dù” nữa.
Cuối cùng, mẹ muốn nói là: Con ơi, bố mẹ sẽ không thể theo con suốt đời, đến một lúc nào đó con sẽ hiểu, còn có người lo cho con, mong chờ con về là một điều hạnh phúc không phải ai cũng có. Mẹ cũng mong con sớm trưởng thành, tự lo được cho mình và còn lo cho bố mẹ nữa. Nhưng muốn được vậy con phải lưu ý học hỏi từ những gì diễn ra quanh mình. Hãy chú đến những gì mẹ nói để bảo vệ bản thân mình và để bố mẹ được yên lòng, con nhé!
Mẹ của con!
Nhiều người nhìn nhận vấn đề là hung thủ rất ác, nhưng có 1 người mẹ lại nhìn nhận về phẩm hạnh người bị hại và cách sống của giới trẻ hiện nay.
Lúc này đây, con mới 7 tuổi, xã hội đang phát triển rất nhanh, và cũng đang đảo điên với sự phát triển đó, nhất là cách sống của các bạn trẻ…. Nhiều đêm mẹ không ngủ được, chỉ mong sao con gái mẹ tránh được những điều đó. Và những suy nghĩ trong đầu mẹ là dạy con như thế nào để có thể tránh xa những cạm bẫy đó. Mẹ vẫn hy vọng đây là thời kỳ quá độ, khi con lớn lên, xã hội sẽ phát triển hơn, ổn định hơn. Nhưng dù sao mẹ vẫn lo lắng, hôm nay đọc bài này trên FB, mẹ xin phép tác giả copy vào đây, sau này lớn lên, 2 mẹ con mình sẽ cùng đọc nhé.
Tác giả Nguyễn Hoàng Anh
Gửi hai con gái yêu của mẹ và các bạn của con
Trở lại câu chuyện bi thảm trên, mặc dù mẹ rất thương cảm cho cô gái, mẹ vẫn không thể hiểu được là cách cư xử của cô. Trong con mắt của xã hội và gia đình cô, cô là một cô gái ngoan và bình thường. Vậy vì sao khi đã chia tay với Nghĩa và đã có người yêu khác cô vẫn qua lại với anh ta? Một khi cô đã quan hệ tình dục với Nghĩa, chắc cô cũng có quan hệ như vậy với một (hoặc vài) người yêu sau này của cô. Không phải mẹ quá khắt khe trong quan niệm về sex. Mẹ từng sống lâu ở nước ngoài và đọc nhiều nên mẹ hiểu, đó cũng chỉ là nhu cầu tất yếu của con người, nhất là của lớp trẻ. Nhưng với mẹ, sex không phải là cơm ăn nước uống để giải quyết bất kỳ khi nào có nhu cầu. Sex chỉ có thể được chấp nhận khi nó là biểu hiện cao nhất của tinh yêu, khi người ta phải tin cậy cao độ vào nhau. Đành rằng không có niềm tin nào là tuyệt đối nhưng ít nhất vào lúc ấy, hai người phải tin cậy vào nhau vì khác với những quan hệ khác, sex đưa người ta thâm nhập sâu sắc vào nhau và có thể mang lại nhiều hệ lụy khác. Vì vậy, dù là con trai hay con gái, chỉ nên chấp nhận sex với người khác khi mình phải yêu thương, tin cậy người ấy hết lòng để có thể bảo vệ lẫn nhau. Mẹ không đồng ý với quan niệm chỉ con gái là thiệt thòi trong sex trước hôn nhân. Với hoàn cảnh bệnh xã hội tràn lan và cái nhìn của xã hội cũng bớt khắt khe hơn rất nhiều về trinh tiết như hiện nay, hệ lụy về sex sẽ đến với cả hai bên. Hơn nữa, dù là nam hay nữ, ai cũng mong mỏi có một cuộc hôn nhân hạnh phúc. Một khi có quan hệ tình dục quá dễ dàng, cảm xúc sẽ bị chai sạn, làm con người mất đi cảm giác thiêng liêng trong hôn nhân, mất đi sự cảm thụ hạnh phúc thật sự. Nói đến đây, chắc nhiều người có thể bảo rằng: “Phương Tây người ta thế cả, có sao đâu!”. Đó thật sự là một quan niệm sai lầm của những người ít hiểu biết.
Mẹ đã sống lâu ở vài nước nên có thể đảm bảo rằng, người phương Tây sòng phẳng hơn nhiều so với người Việt trong chuyện này.
- Trước hết, văn hóa của họ không lụy tình như người Việt nên họ có thể chấp nhận sex như một hình thức quan hệ thân mật, có thể yêu hoặc không. Nhưng đối với họ, trinh tiết là điều không cần thiết, không đáng tính đếm đến khi quan hệ hay trong hôn nhân, dù là của nam hay nữ nên không ai thiệt thòi cả.
- Họ có thể chấp nhận sex với 1 người mà họ thích, không cần yêu nhưng hai bên phải có trách nhiệm với nhau. Họ sẽ đảm bảo để không có hậu quả về thai nghén hay bệnh tật cho đối tác. Nếu có, họ chấp nhận cùng chia sẻ trong giải quyết trách nhiệm để điều đó không ảnh hưởng đến tương lai của ai.
- Và đặc biệt, họ tôn trọng bạn tình của mình, trong khi ở Việt Nam, con gái thường bị coi rẻ sau khi chấp nhận quan hệ.
- Hơn nữa, khi đã có quan hệ yêu đương nghiêm túc, họ cũng rất trọng sự chung thủy chứ không có quan niệm, chỉ phụ nữ phải chung thủy còn đàn ông được thoải mái như Việt nam hiện nay.
Vì vậy, không thể đánh đồng chuyện chung chạ tràn lan của một số giới trẻ bây giờ với quan niệm nghiêm túc về “tự do hóa tình dục” nhằm bảo vệ quyền con người của phương Tây được. Cho nên, mẹ không thể hiểu, vì sao một cô gái được coi là ngoan ngoãn, có gia đinh ở bên lại có thể dễ dàng có nhiều quan hệ như vậy? Hơn nữa, cô ta lại chấp nhận quan hệ với hung thủ tại nhà một người lạ, thậm chí là tại nhà người yêu mới của anh ta? Hành vi ấy quả là rất vô trách nhiệm và buông thả. Hay đó là quan niệm của thế hệ trẻ bây giờ? Nếu vậy thì thật là đáng sợ. Thậm chí cô thản nhiên nghe điện thoại của người yêu mới ngay sau khi “quan hệ” với hung thủ? Cô ta có nghĩ đến cảm giác của anh người yêu đó khi biết chuyện này không? Khi nghe chuyện này, người yêu hiện tại của cô gái ấy sẽ đau đớn thế nào nếu anh ta yêu cô thật sự? Anh ta sẽ khó có thể khóc thương cô hết lòng vì đến kỷ niệm về cô cũng đã bị hoen ố. Và liệu sau này, anh ta còn có thể tin tưởng vào người con gái nào khác nữa không? Không chỉ anh ta, những người biết câu chuyện này cũng có thể sinh ra nghi ngờ tình cảm của bạn gái mình. Một hành vi bất cẩn của một người không chỉ mang lại hậu quả tai hại cho người ấy mà cả những người xung quanh.
Qua câu chuyện này, mẹ chỉ muốn nói với con rằng, cuộc sống bây giờ có quá nhiều bất trắc. Cái ác có thể mang bộ mặt sáng sủa của một người thân. Trước khi đâm cô, Nghĩa còn đưa bánh mì và sữa cho cô ăn rồi mới dùng đúng con dao đã cắt bánh mì ấy giết cô. Vì vậy các con đừng quá chủ quan, cho rằng mình đã lớn, có thể tự lo liệu hết mọi chuyện. Không ai có thể tự bảo vệ mình trong những hoàn cảnh như thế. Vì vậy, mẹ mong muốn hai con và các bạn của mình, ngoài việc cẩn trọng trong quan hệ giới tính và yêu đương, hãy rút ra một số bài học như sau:
1. Không bao giờ để mình rơi vào những hoàn cảnh bất trắc như ở riêng với một người mình không hoàn toàn tin cậy tại nơi vắng vẻ. Về mặt lý, Nghĩa và cô không còn quan hệ và trách nhiệm gì với nhau cả. Nếu cô và Nghĩa còn quan hệ công khai với nhau, Nghĩa sẽ lo sợ hơn khi nảy sinh tà ý với cô.
2. Nên “chọn bạn mà chơi”. Cô gái và gia đình đều đã biết Nghĩa có tiền án đánh người, lại học hành dang dở, lang thang vô nghề nghiệp. Chắc hai người cũng phải có mâu thuẫn sâu sắc thì mới chia tay nhau sau 3 năm yêu đương. Vì vậy, không nên vì đam mê nhất thời mà thiếu kiên quyết trong việc chấm dứt những quan hệ không đáng tin cậy.
3. Không nên quá tin người mà bất cẩn trong việc bảo vệ bản thân. Mẹ không bảo con nghi ngờ mọi người mà chỉ muốn nói rằng, lòng người khó lường và làm người ai cũng có những góc khuất của mình. Vì vậy, tốt nhất là không nên để mình rơi vào hoàn cảnh phụ thuộc hoàn toàn vào một ai đó. Như vậy con sẽ dễ bị thiệt thòi. Như cô gái này đã hoàn toàn phụ thuộc vào hung thủ, khi anh ta gọi là đến, trong khi không có gì ràng buộc anh ta với cô. Cho nên ngay cả khi tội ác không xảy ra, cô gái vẫn là người chịu thiệt, ít ra là về mặt tình cảm.
4. Hãy biết trân trọng bản thân. Tuổi trẻ thường vui buồn thất thường, dễ dẫn đến chán nản, trầm uất. Đừng để những người không quan trọng, những chuyện không đâu làm con mất đi niềm vui sống. Mẹ cũng biết, đến tuổi này tình yêu của gia đình, bố mẹ không còn đủ với các con nữa nhưng hãy biết vui khi luôn có những người thân bên con. Rất nhiều người ao ước điều đó mà không được. Cuộc sống không bao giờ như con mong muốn nhưng hãy biết trân trọng những gì con có. Còn nhớ khi học cấp 1 con trồng cây đậu (làm bài tập Sinh thì phải) trên sân nhà mình, suốt ngày lo tưới tắm, rồi háo hức thu hoạch (dù chỉ được chưa đầy nửa lon hạt nhưng con rất vui). Nhưng đến khi cây đậu tàn, mẹ và cô giúp việc phải dọn đi mà con xót xa mãi. Đấy là con trồng có vài tuần mà còn tiếc nuối thế. Hãy nghĩ mẹ mang thai con 9 tháng 10 ngày, bao đêm thức trắng, bao ngày lặn lội vì con, thì con chỉ cần buồn một chút mẹ đã day dứt không yên. Nếu con bất cẩn để kẻ nào khác làm hại đến mình thì gia đình, bố mẹ sẽ đau lòng đến đâu? Con ơi, làm bố mẹ thật là vô cùng rủi ro. Bố mẹ nào cũng dồn hết tình cảm, công sức, tiền bạc để nuôi con lớn khôn. Nhưng đến khi con cái lớn lên, khi có thể nhờ vả được, thì lại đành lòng nhìn con đi tìm niềm vui mới. Như ông bố cô gái trong câu chuyện này, con đi công tác miền Nam 2 tuần về, bố mẹ nào chẳng mong nhớ, nhưng vẫn để con ăn mặc đẹp đi chơi cùng bạn bè, và rồi dẫn đến kết quả đau buồn như vậy. Như Ngô Bảo Sinh đã nói: “Con ta không phải của ta/ Chỉ có tai họa của nó là của ta mà thôi!”, đến khi có chuyện bất trắc chỉ có gia đình là luôn ở bên con. Hãy tránh xa những người có thể làm hại con, đừng buồn khổ vì những người bạn không chân thành. Hãy biết tự chăm sóc để bản thân khỏe manh, xinh đẹp, hãy vui sống lên, vì con và cũng vì bố mẹ nữa. Nhìn con hạnh phúc là niềm vui lớn nhất của bố mẹ đấy.
5. Một điều nữa mẹ muốn nói với con cũng là điều mà các con thường cho là mẹ khó tính, lẩm cẩm. Đó là khi ra khỏi nhà, con nên để một ai đó biết con đi đâu, với ai. Như vậy sẽ an toàn cho con hơn. Mẹ đã từng nhiều lần gặp bất trắc nên mẹ biết, điều này rất quan trọng. Có 1 lần mẹ xuống máy bay ở sân bay Nội bài lúc khoảng 7h tối. Do taxi hồi ấy còn ít và nhà mình cũng chưa sung túc gì nên mẹ chấp nhận lên 1 chiếc xe mà tài xế nói là anh ta đưa khách lên sân bay nên bây giờ xe rảnh, sãn sàng chở mẹ về với giả rẻ hơn. Sau khi qua cầu Thăng Long, tự dưng anh ta không đi thẳng về Cầu Giấy mà rẽ vào một đường nhánh mà theo anh ta là gần hơn. Càng đi mẹ thấy đường càng vắng, vì vậy nên rất lo ngai. Điện thoại của mẹ lại đã hết tiền nên không gọi được. Suy nghĩ một lúc, mẹ cứ mở điện thoại ra, bấm số, làm ra vẻ đang nói chuyện với bố con. Mẹ bảo là mẹ đang trên đường về nhà, khoảng 30p nữa đến nơi và nói cả số xe đang chở mẹ. Sau đó 1 chút người lái xe rẽ ra ngoài đường cái và đưa mẹ về nhà. Rất có thể người lái xe nói thật, đó chỉ là đường tắt, nhưng cũng thật là hú vía. Sau đó mẹ không bao giờ dám đi “xe dù” nữa.
Cuối cùng, mẹ muốn nói là: Con ơi, bố mẹ sẽ không thể theo con suốt đời, đến một lúc nào đó con sẽ hiểu, còn có người lo cho con, mong chờ con về là một điều hạnh phúc không phải ai cũng có. Mẹ cũng mong con sớm trưởng thành, tự lo được cho mình và còn lo cho bố mẹ nữa. Nhưng muốn được vậy con phải lưu ý học hỏi từ những gì diễn ra quanh mình. Hãy chú đến những gì mẹ nói để bảo vệ bản thân mình và để bố mẹ được yên lòng, con nhé!
Mẹ của con!
Sunday, 23 May 2010
Kết thúc năm học đầu tiên
Năm học đầu tiên của con với bao nhiêu sự xáo trộn, bắt đầu vào năm học, mẹ ở nhà dạy con được 2 tháng, sau đó ông ngoại tiếp quản, nhưng ngày đầu ông thật vất vả vì con rất “khó tính”, nhất là mỗi lần con đọc sai or viết sai, nếu ông nhắc thì lặp tức con tự ái luôn. Phải lựa lời, sau đó ông mới nhẹ nhàng nhắc con được. Khó khăn hơn là học kỳ 1, bà ốm gần 2 tháng trời sau khi mẹ đi, không khí thật căng thẳng, nhưng 2 ông cháu vẫn vượt qua được kỳ thi học kỳ với điểm 10 môn tiếng việt và điểm 9 môn toán. Nhiều lúc mẹ thấy thương ông, thương con, nhưng cũng không biết làm cách nào được, đành để mọi chuyện trôi qua như quy luật tự nhiên “Qua cơn mưa trời lại sáng”.
Chật vật mãi mới 2 ông cháu mới vào guồng được, rồi mẹ lại về, mọi chuyện lại xáo trộn, với tinh thần “vừa học vừa chơi, ý thức là quan trọng”, khác với cách dậy của ông. Sau khi mẹ đi, Ông nội nói với ông ngoại “Bà nội có trình độ sư phạm vì thế từ nay ông để cháu bên này, bà dạy”. Hơi tự ái nhưng ông cũng bỏ qua để mong điều tốt đẹp đến với con. Thế là bà nội tiếp nối công việc của mẹ, nhưng vất vả hơn vì phải hoàn thiện một lượng lớn bài vở còn sót lại trong thời gian mẹ ở nhà với con. Nhưng gần thi hết học kỳ 2, ông Ngoại vẫn phải lãnh trách nhiệm chính với việc dạy con học.
Thế rồi, con cũng kết thúc lớp học đầu tiên với hai điểm 10 tròn trĩnh. Năm học với bao nhiêu vất vả, từ giai đoạn “vô chính phủ” bước vào khuân phép, ai cũng nói, không biết sau này Muỗm sẽ ngồi học như thế nào, vì vốn dĩ con luôn chân, luôn tay. Nhưng “trộm vía” con lại rất có ý thức trong việc học. Buổi sáng ông bà chỉ cần gọi 1 tiếng : EM ƠI, DẠY ĐI HỌC, thế là lồm cồm bò dậy, mắt nhắm mắt mở, như một cái mày đều đặn từng việc một, vệ sinh cá nhân, uống sữa, xỏ giầy, và đeo cặp đến lớp. Con KHÔNG thích đi học muộn, KHÔNG thích làm thêm bài tập ở sách nâng cao hay các bài toàn khó, nhưng KHÔNG BAO GIỜ bỏ sót bài tập về nhà, có hôm, ban ngày mải chơi, tối đến hơn 11h chưa xong bài, OB nói thế nào con cũng không chịu để lại bài tập chưa làm.
Mọi người nhất là ông ngoại và bố rất vui và ngỡ ngàng về ý thức học của con. Ông nói, năm lớp 1 sẽ là năm ấn tượng nhất trong cả cuộc đời học sinh và kết quả học tập năm lớp 1 cũng là động lực để phấn đấu cho những năm sau.
Mẹ hy vọng năm sau sẽ được cùng con đến trường mỗi buổi sáng và khấp khởi đón con sau mỗi giờ tan trường.
Chật vật mãi mới 2 ông cháu mới vào guồng được, rồi mẹ lại về, mọi chuyện lại xáo trộn, với tinh thần “vừa học vừa chơi, ý thức là quan trọng”, khác với cách dậy của ông. Sau khi mẹ đi, Ông nội nói với ông ngoại “Bà nội có trình độ sư phạm vì thế từ nay ông để cháu bên này, bà dạy”. Hơi tự ái nhưng ông cũng bỏ qua để mong điều tốt đẹp đến với con. Thế là bà nội tiếp nối công việc của mẹ, nhưng vất vả hơn vì phải hoàn thiện một lượng lớn bài vở còn sót lại trong thời gian mẹ ở nhà với con. Nhưng gần thi hết học kỳ 2, ông Ngoại vẫn phải lãnh trách nhiệm chính với việc dạy con học.
Thế rồi, con cũng kết thúc lớp học đầu tiên với hai điểm 10 tròn trĩnh. Năm học với bao nhiêu vất vả, từ giai đoạn “vô chính phủ” bước vào khuân phép, ai cũng nói, không biết sau này Muỗm sẽ ngồi học như thế nào, vì vốn dĩ con luôn chân, luôn tay. Nhưng “trộm vía” con lại rất có ý thức trong việc học. Buổi sáng ông bà chỉ cần gọi 1 tiếng : EM ƠI, DẠY ĐI HỌC, thế là lồm cồm bò dậy, mắt nhắm mắt mở, như một cái mày đều đặn từng việc một, vệ sinh cá nhân, uống sữa, xỏ giầy, và đeo cặp đến lớp. Con KHÔNG thích đi học muộn, KHÔNG thích làm thêm bài tập ở sách nâng cao hay các bài toàn khó, nhưng KHÔNG BAO GIỜ bỏ sót bài tập về nhà, có hôm, ban ngày mải chơi, tối đến hơn 11h chưa xong bài, OB nói thế nào con cũng không chịu để lại bài tập chưa làm.
Mọi người nhất là ông ngoại và bố rất vui và ngỡ ngàng về ý thức học của con. Ông nói, năm lớp 1 sẽ là năm ấn tượng nhất trong cả cuộc đời học sinh và kết quả học tập năm lớp 1 cũng là động lực để phấn đấu cho những năm sau.
Mẹ hy vọng năm sau sẽ được cùng con đến trường mỗi buổi sáng và khấp khởi đón con sau mỗi giờ tan trường.
Subscribe to:
Posts (Atom)