Saturday, 31 May 2008

01/06/2008

Hôm nay là ngày 1/6/2008, lại thêm 1 ngày lễ nữa mẹ không ở cạnh con để cho con đi chơi, nhưng hnay con được đơn vị bác Kiên “mời” đi tắm biển ở Sầm Sơn cùng với Ông Bà, 2 bác, anh Cuội và chị Tít. Chắc con vui lắm đúng không? Con thích nhất là được ngồi ở trên bờ và xây lâu đài cát mà. Mẹ vừa đt cho bác K biết là thời tiết đẹp, không bị mưa mẹ cũng thấy vui quá, thấy ÔB và bác K kể chuyện con ngoan và đứng giữa phòng nói là VUI THẾ NHỈ? Thật là ham chơi giống mẹ! Đúng là con gái mẹ, con cố gắng ngoan nhé, đừng bướng bỉnh mà ÔB buồn nhé. Mẹ chỉ cầu mong OB va con vui ve, 2 bác và các anh chị có một kỳ nghỉ tuyệt vời, tuy nhiên cũng khó tránh khỏi ……., nhưng mẹ hy vọng sẽ tốt đẹp.

Có bao giờ con ao ước hôm nay có bố mẹ đi cùng con không? Chắc là có đúng không? Con thông cảm cho bố mẹ nhé, tháng sau mẹ về, bố sẽ cho 2 mẹ con minh đi biển Cửa Lò nhé.

Mẹ thương và yêu con vô cùng!

Thursday, 29 May 2008

29/05/2008

Sau mấy tuần ông mới vào được internet để nói chuyện với mẹ, bà kể chuyện con đang trong giai đoạn bướng lắm, hôm qua bà khóc, con khóc vì chuyện con không chịu đi học. Hôm nay bà lấy bộ váy đẹp nhất để đi liên hoan thì con không chịu, từ 7hkém 15 đến gần 8h con vẫn chưa chọn xong quần áo, và cuối cùng thì con đã chọn bộ xấu nhất mặc. Bà giận lắm nhưng không biết làm sao được. Mẹ hiểu tâm trạng của bà, vì mẹ đã từng chứng kiến cảnh con bướng bỉnh như thế nào rồi.

Mẹ thương con lắm, thực ra mẹ nghĩ con đang rất nhớ mẹ, nhớ bố, bố mẹ cứ bỏ con đi mãi thế, mẹ thì đi học, bố thì bận rộn với công việc, bố mẹ thương con lắm, nhưng biết làm thế nào được con, cuộc sống phải thế, phải bon chen, phải phấn đấu, và bố mẹ cũng chỉ mong 1 điều làm thế nào để con có một cuộc sống tốt nhất, bố yêu con lắm đấy con ah. Mẹ hiểu điều này lắm, bố đã làm tất cả vì con đấy.

Bà kể chiều này con ngồi dựa vào bà và nói CON NHỚ MẸ CON QUÁ!Thật khổ thân con tôi, trong khi chị Quỳnh Chi lúc nào cũng được gần mẹ thì con mới 5 tuổi đã phải xa mẹ gần 3 năm rồi, xa bố gần 2 năm, lúc có mẹ bên cạnh thì không có bố, lúc có bố thì không có mẹ. Mẹ rất muốn đưa con sang đây với mẹ nhưng mà con ơi, sang đây chắc con cũng sẽ thiệt thòi nhiều vì sẽ không có bạn bè, không có ai để chơi với con, không có chỗ đi chơi hàng ngày, mẹ thì bận học, ko thể chăm sóc con được nhiều như ở nhà OB đang chăm con.

Bà còn kể hôm nọ con nghe bà nói là ngày 2/7 mẹ về, con hỏi bà Mẹ cháu về có đi nữa không? bà bảo mẹ còn phải đi học nữa, con nói với bà SAO MẸ CHÁU HỌC NHIỀU VẬY BÀ. Con ơi, còn hơn 2 năm nữa mẹ mới tốt nghiệp con ah, lúc đấy con đã bước vào lớp 2 rồi. Chắc lúc đấy con lớn lắm rồi nhỉ? Mẹ thật buồn khi còn rất lâu nữa mẹ mới được ở gần con, mẹ mới được chăm sóc con.

Con ơi, con cố gắng nhé, con đừng giận mẹ nữa nhé, mai bố sẽ về với con, hnay bố đi QN về mệt quá nên không về với con được.

Monday, 26 May 2008

26/05/2008

Hôm nay mẹ buồn kinh khủng khi gọi điện về Em Muỗm ko nghe, lại còn hư vì trong lúc ông đang nói chuyện với mẹ thì cứ đòi ông đứng lên đi lấy kem.

Em ko nhớ mẹ àh? Em có biết mẹ nhớ em lắm không? Sao em bướng bỉnh thế nhỉ? Sau nay lớn Em sẽ hiểu thế là NỖI NHỚ CON.

Friday, 23 May 2008

24/05/2008


Sao dạo này Em lại giận mẹ vậy, không biết là mẹ nhớ Em lắm àh. Ngày 2/7 mẹ sẽ về với 2 bố con nhé, cả nhà ta sẽ đi tắm biển nhé. Chắc em thích lắm đúng không? Hè nào nhà mình cũng đi biển ít nhất 2 lần, trước đây bố không thích đi lắm đâu, nhưng từ ngày có em bé bố cứ phải chiều và hè nào cũng bố trí thời gian cho em đi. Có lẽ Em là người thích biển hơn ai hết đúng không. Mẹ vẫn còn nhớ năm ngoái cả nhà ÔB Nội đi sầm sơn, buổi tối cả gia đình đi dạo biển, em bé cứ chạy ra biển trong lúc trời tối đen như mực, ko sợ gì, cứ lăn xả ra biển, bà nội sợ hết hồn, mẹ chảy đuổi em bé không được luôn, kết quả là đã bị ướt hết váy, và bố mẹ cãi nhau vì chuyện bố mắng mẹ không coi được em bé. Sau đấy mẹ con mình giận bố thuê xích lô đi lòng vòng nhỉ, tìm mua mực nướng mãi mà không có, em bé cứ bảo mẹ ơi con thấy mùi mực nướng ở đâu thơm lắm. Nhưng 2 mẹ con sợ không dám vào quán nhậu. Cuối cùng vào quán bán buôn người ta cũng không nướng được, mẹ đành phải hứa em bé khi khác nhé. Thế là 2 mẹ con vui vẻ về phòng trong lúc đó bố sợ cuống cuồng nhỉ? Vui nhỉ? Năm nay 2 mẹ con mình lại đi chơi thế nữa nhé.

Mẹ bị ốm

Em bé có biết dạo này mẹ ốm lắm không? 10 ngày nay rồi Em bé ah, mẹ bị viêm xoang, đau hết vùng mặt, trán, má, và hàm trên, hàng ngày nằm ôm nỗi đau mà mẹ cứ thương em bé, mẹ thấy rất ân hận khi mẹ không làm được việc gì, em bé ở nhà nhớ mẹ, mong mẹ học xong để về thì mẹ lại không học được. Mẹ thương em bé lắm, nhớ em bé và bố của em bé đền cồn cào vậy. Mẹ chán lắm Em àh. em có thương mẹ không?

Wednesday, 14 May 2008

14/05/2008

Sáng nay bố điện thoại cho mẹ giọng phấn khởi lắm, kể chuyện tối qua con ăn hai bát cơm với sườn, và trứng ốp này, sau đó nằm ở giường bố xem ti vi này, thấy Chú Hiến đánh điện tử con cũng đòi đánh, bố đánh răng và rửa ráy chân tay trước khi đi ngủ, rồi sau đó là con ngủ với bố này, …Nhưng Bố ngủ trước con, lúc tỉnh dậy thấy con đang ró ráy bên trong, và chèn cái chăn vào giữa con và tường (con cũng đã biết lo cho bản thân đấy chứ). Sáng đúng 6h30 bố gọi dậy, uống 1 hộp sữa và đi học…. Thật là một ngày đẹp. Mẹ “kính phục” con có thể ngủ ở trên cái giường của bố ở Công trường được!!!

Tuesday, 13 May 2008

13/05/2008

Con điện thoại cho mẹ thông báo là hôm nay con sang công trường bố ăn cơm và ngủ ở lại đấy với bố! Wow, mẹ thấy thương 2 bố con quá, tại mẹ đi học nên 2 bố con cứ quanh quẩn với nhau. Chắc tí nữa con sẽ đòi về với Ông Bà thôi, (Cái giường của bố hôi thế làm sao con có thể chịu được) nhưng dù sao con sang đó bố cũng rất vui và hãnh diện về con gái đúng không? Sau khi chuyển đt từ con sang bố, mẹ nghe thấy bố nói CON GÁI NGOAN LẮM, GIỜ BỐ ĐI LẤY CƠM CHO CON ĂN ĐÂY….
Mẹ cứ thấy đau thắt lòng khi thấy bố cứ nhẹ nhàng và dỗ dành con, bố nhìn rất to cao, "đầu gấu", ăn to nói lớn là thế, thế mà trước con bố cứ nhẹ nhàng, đùa chơi với con.
Bác Hà, Nhàn nhìn cảnh bố chơi với con thế là rất SÓT bố đấy. Vì cứ nghĩ bố ngang ngược thế thì có khi nào lại “dịu dàng” với con thế. Đúng là không gì có thể giải thích được tình cha con đúng không? Nhất là con gái với bố!

Tuesday, 6 May 2008

Có lẽ mẹ và con giống nhau!

Vừa cất điện thoại lên con đã hỏi

Con: Mẹ ơi sao mẹ nói mẹ không yêu con?

Mẹ: Đâu con, mẹ yêu con nhất mà

Con: Tại sao hôm nọ mẹ nói không yêu 2 bố con mà chỉ yêu chú bạn mẹ thôi?

Mẹ: Mẹ nói đùa con ah, mẹ yêu 2 bố con nhất mà

Con: Nhưng bà ngoại bảo không ai được nói đùa với em Muỗm mà

Mẹ: mẹ xin lỗi con từ nay mẹ không nói đùa như thế nữa

Con: Nhưng tại vì chú ấy xấu nên mẹ không yêu ah?

Mẹ: Không con ơi, ở bên này mẹ chỉ có Cô Thảo và Cô Hương thôi, không có chú nào hết, đã nói là mẹ nói đùa rồi mà con

Con: thế thì được rồi, mẹ nói chuyện với bố nhé.

1h00 chát với ông để lấy số liệu rồi lại nói chuyện với con, câu đầu tiên vẫn là

Con: Mẹ ơi hôm nọ là mẹ nói đùa con àh?

Mẹ: ừh con ah, mẹ nói rồi không phải vậy con ạh, mẹ yêu và thương 2 bố con mà

Con: Thế tại sao hôm nọ mẹ tắt Bụp máy

Mẹ: Không phải con ơi, đó là tại mạng ở nhà đấy con ạh

Con: có phải là mẹ yêu chú bạn mẹ nên không yêu bố Hào con không ah?

Mẹ: không con ah, mẹ yêu cả 2 bố con mà

Bà ngoại: Từ nay không được nói đùa với con thế nhé

Sau khi thông tin mọi chuyện, bà bảo dạo này trộm vía ngủ được, nhưng mình biết mẹ thường xuyên mất ngủ, khi nào bị sốt thường là ngủ mê man, và ngủ nhiều.

Con gái: Bà đừng ốm để ông và cháu buồn đấy nhé

Mẹ: Uhmmmmmmmmm, giờ thì cũng chẳng buồn đâu,

Tự nhiên trong người con gái như có 1 dòng điện chạy dọc từ đầu xuống đến chân tê tê vậy, chắc nghĩ là ở nhà Bố mẹ có chuyện gì đó không vui. Cái cảm giác đó thật sợ hãi, cho đến tận bây giờ con gái đã hơn 32 tuổi rồi mà vẫn sợ bố mẹ giận nhau, huống hồ gì con gái mới có 5 tuổi, nó sẽ rất buồn nếu mẹ không yêu bố, đấy là điều dễ hiểu mà đúng không??? Nhưng con ơi yên tâm đi, mẹ vẫn yêu 2 bố con lắm. Không yêu 2 bố con thì còn yêu ai nữa ngoài cái đống sách vở của mẹ ra.

Thôi cố gắng lên chẳng có chuyện gì đâu, mẹ hiểu ÔB ngoại mà, bà cứ hay suy diễn và suy nghĩ lung tung thôi. Nhưng nhiều lúc bà cũng nhạy cảm lắm, nhưng mẹ tin là ông ngoại không có vấn đề gì đáng để bà buồn….. Có lẽ mẹ và con giống nhau, đều là con gái, đều rất nhậy cảm, đều lo cho bố mẹ, và đều muốn bố mẹ được hạnh phúc!

Tình yêu của bố mẹ đối với con!

Hôm qua chát với 2 bố con, tự nhiên nổi máu văn thơ, đọc bài thơ Đôi dép vừa đọc được ở blog của ai đó cho bố nghe. Vốn tính “khô cằn” và đặc biệt là không thích thơ bố bỏ mic ra đưa cho con nghe. Bị Tụt hứng, tức quá mẹ nói MẸ KHÔNG YÊU 2 BỐ CON ĐÂU? MẸ YÊU CHÚ KHÁC RỒI. Sau 1 cái nguýt dài của con và bỏ mic. Bố cũng tắt máy luôn. Mọi chuyện tưởng thế là xong. Không ngờ hôm nay đt về cho bố, câu đầu tiên của bố là ĐIỆN THOẠI VỀ XIN LỖI CON ĐI. Thế là bố cho 1 tràng, nào là hôm qua con tức và buồn lắm khi mẹ nói thế, con đã khóc òa khi thấy ÔB về đến nhà và kể lại là mẹ cháu nói thế. Rồi hỏi đi hỏi lại bà là MẸ CHÁU NÓI ĐÙA OR NÓI THẬT. Hỏi đến tận lúc đi ngủ….

Mẹ vô tình đã làm tôn thương con, chắc con buồn lắm đúng không. Thế mới biết Tình yêu của bố mẹ quan trọng với con như thế nào. Giờ lỡ có chuyện gì xẩy ra, bố mẹ chia tay chắc con sẽ là người buồn nhất đúng không? Bố sẽ là người SƯỚNG nhất nhỉ? Hahaha. Mà có khi mẹ cũng sướng không kém gì bố đâu nhỉ? Kha kha kha!!! Đừng tưởng Bở Bố nhé!!!! Hehehe.

Monday, 5 May 2008

Nỗi lòng mẹ!

(Trưa nay đi ăn với một đồng nghiệp. Chị ấy kể rằng hôm qua đón con ở trường hơi muộn, vậy là đứa con gái khóc òa khi thấy mẹ và nức nở nói: "Con tưởng mẹ bỏ con rồi!". Đấy, công việc khiến mình và đồng nghiệp chạy bươn bả, chẳng kể giờ giấc, và đôi khi quên cả con cái, tất cả vì công việc.

Lại nhớ đến blog của một người không quen biết mà một lần mình lang thang trên mạng đọc được. Chị ấy rất áy náy với con vì về nhà còn đóng cửa làm việc, mặc dù biết cậu con trai đang đứng ngoài cửa, đang năn nỉ mẹ chơi với mình một lúc thôi. Rồi chị hứa rằng: "Con ơi, hãy cho mẹ 5 năm nữa thôi, mẹ sẽ làm việc cật lực để có cái gì đó cho riêng mẹ. Lúc đó, mẹ sẽ chủ động và dành thời gian cho con".

5 năm hay 10 năm, hay 15 năm, chẳng ai biết trước được điều gì. Và cuộc sống vẫn cứ tiến lên, với những tham vọng cao hơn. Làm sao mà lúc đó người mẹ đó có thể dừng lại được? Mà đứa con cũng lớn rồi, cũng có bạn bè và vai trò người mẹ cũng ít dần đi trong cuộc sống của mình. Đó là chưa kể, tình cảm, tính cách, lối ứng xử, sự phát triển trí não của trẻ em hoàn thiện đến 80% trước khi tròn 6 tuổi.

Tự nhủ mình dừng lại thôi, hoặc sử dụng thời gian công sở hợp lý hơn để dành thời gian buổi tối cho con. Nếu không, sẽ có lúc phải ân hận, có lẽ vậy...)


Đó là đoạn Blog cua 1 người nào đó trên mạng, đọc xong mẹ thấy thương con quá, con đã xa mẹ từ lúc con mới 6 tháng 10 ngày, Theo lời của cô viết ở trên thì trẻ con cần nhất mẹ từ khi đẻ ra đến 6 tuổi. Mẹ cũng biết điều đó, mẹ cũng muốn đi học xong xuôi rồi mới tính, nhưng NHÂN TÍNH KHÔNG BẰNG THIÊN ĐỊNH con ạh. Và cuối cùng mẹ đã chọn thời điểm con bé để tranh thủ đi học, khi con lên 7 tuổi (lớp 2) thì mẹ sẽ không còn gì phải học nữa, mẹ sẽ không bao giờ đi xa con nữa. Không biết mẹ suy nghĩ thế có đúng không? Hay là sai lầm? Câu trả lời và cái giá phải trả của mẹ là sự phát triển tính cách của con, cũng như sự thông cảm của 2 bố con. Mẹ cũng cảm ơn các Ông các Bà đã nuôi con trong thời gian mẹ đi học, nhất là 2bà Nội Ngoại người chăm sóc con từng miếng ăn, dạy dỗ con từng li từng tí về tính cách.

Thêm vào nghị lực của mẹ là sự hiện diện của bố bên cạnh con, dù bố không chăm sóc con được (vì các bà tranh làm hết) nhưng bố là nguồn động viên an ủi con rất lớn, con đã được bố chiều chuộng để thoả mãn cả về tinh thần và vật chất. Bố đã phải bố trí công việc phù hợp hơn để tranh thủ đưa con đi chơi vào dịp ngày lễ, thứ 7, CN. Bố nói chỉ cần thấy con vui chơi thoải mái là bố đã HP lắm rồi.

Mẹ cũng như bao người mẹ khác cũng phải tự nhủ mình, cố gắng thật nhiều, thật nhiều để dành thời gian tối đa cho con, kẻo đến lúc lại ân hận không kịp.

Mẹ sẽ làm tốt nhất mọi việc để tháng 8 này có thể cho con đi chơi, đi biển mà không phải bận tâm gì về chuyện đề tài nhé. Để làm được điều đó thì ngay bây giờ mẹ phải học con nhé, mẹ đang hoàn thiện chương 1,2 và 3 trong luận án của mẹ. Hôn con nhiều, con đừng giận mẹ nhé!