Monday, 5 May 2008

Nỗi lòng mẹ!

(Trưa nay đi ăn với một đồng nghiệp. Chị ấy kể rằng hôm qua đón con ở trường hơi muộn, vậy là đứa con gái khóc òa khi thấy mẹ và nức nở nói: "Con tưởng mẹ bỏ con rồi!". Đấy, công việc khiến mình và đồng nghiệp chạy bươn bả, chẳng kể giờ giấc, và đôi khi quên cả con cái, tất cả vì công việc.

Lại nhớ đến blog của một người không quen biết mà một lần mình lang thang trên mạng đọc được. Chị ấy rất áy náy với con vì về nhà còn đóng cửa làm việc, mặc dù biết cậu con trai đang đứng ngoài cửa, đang năn nỉ mẹ chơi với mình một lúc thôi. Rồi chị hứa rằng: "Con ơi, hãy cho mẹ 5 năm nữa thôi, mẹ sẽ làm việc cật lực để có cái gì đó cho riêng mẹ. Lúc đó, mẹ sẽ chủ động và dành thời gian cho con".

5 năm hay 10 năm, hay 15 năm, chẳng ai biết trước được điều gì. Và cuộc sống vẫn cứ tiến lên, với những tham vọng cao hơn. Làm sao mà lúc đó người mẹ đó có thể dừng lại được? Mà đứa con cũng lớn rồi, cũng có bạn bè và vai trò người mẹ cũng ít dần đi trong cuộc sống của mình. Đó là chưa kể, tình cảm, tính cách, lối ứng xử, sự phát triển trí não của trẻ em hoàn thiện đến 80% trước khi tròn 6 tuổi.

Tự nhủ mình dừng lại thôi, hoặc sử dụng thời gian công sở hợp lý hơn để dành thời gian buổi tối cho con. Nếu không, sẽ có lúc phải ân hận, có lẽ vậy...)


Đó là đoạn Blog cua 1 người nào đó trên mạng, đọc xong mẹ thấy thương con quá, con đã xa mẹ từ lúc con mới 6 tháng 10 ngày, Theo lời của cô viết ở trên thì trẻ con cần nhất mẹ từ khi đẻ ra đến 6 tuổi. Mẹ cũng biết điều đó, mẹ cũng muốn đi học xong xuôi rồi mới tính, nhưng NHÂN TÍNH KHÔNG BẰNG THIÊN ĐỊNH con ạh. Và cuối cùng mẹ đã chọn thời điểm con bé để tranh thủ đi học, khi con lên 7 tuổi (lớp 2) thì mẹ sẽ không còn gì phải học nữa, mẹ sẽ không bao giờ đi xa con nữa. Không biết mẹ suy nghĩ thế có đúng không? Hay là sai lầm? Câu trả lời và cái giá phải trả của mẹ là sự phát triển tính cách của con, cũng như sự thông cảm của 2 bố con. Mẹ cũng cảm ơn các Ông các Bà đã nuôi con trong thời gian mẹ đi học, nhất là 2bà Nội Ngoại người chăm sóc con từng miếng ăn, dạy dỗ con từng li từng tí về tính cách.

Thêm vào nghị lực của mẹ là sự hiện diện của bố bên cạnh con, dù bố không chăm sóc con được (vì các bà tranh làm hết) nhưng bố là nguồn động viên an ủi con rất lớn, con đã được bố chiều chuộng để thoả mãn cả về tinh thần và vật chất. Bố đã phải bố trí công việc phù hợp hơn để tranh thủ đưa con đi chơi vào dịp ngày lễ, thứ 7, CN. Bố nói chỉ cần thấy con vui chơi thoải mái là bố đã HP lắm rồi.

Mẹ cũng như bao người mẹ khác cũng phải tự nhủ mình, cố gắng thật nhiều, thật nhiều để dành thời gian tối đa cho con, kẻo đến lúc lại ân hận không kịp.

Mẹ sẽ làm tốt nhất mọi việc để tháng 8 này có thể cho con đi chơi, đi biển mà không phải bận tâm gì về chuyện đề tài nhé. Để làm được điều đó thì ngay bây giờ mẹ phải học con nhé, mẹ đang hoàn thiện chương 1,2 và 3 trong luận án của mẹ. Hôn con nhiều, con đừng giận mẹ nhé!

No comments: