Chỉ còn hơn 2 tuần nữa là mẹ được về với con gái rồi, nhưng ko biết mẹ có chịu đựng được không? Dạo này mẹ không tập trung vào làm bất cứ 1 việc gì được, đầu óc mẹ luôn hướng về con. Mẹ thực sự muốn đi học, đó là ước nguyện từ ngày mẹ tốt nghiệp ĐH, nhưng ông trời đã không thương mẹ, từ khi biết tin có Con cũng là ngày mẹ nhận được giấy báo đi học AIT, rồi sau đó là đi học ở Nhật, nhiều lúc mẹ cảm thấy thực sự mệt mỏi vì chuyện đi học của mẹ đã làm ảnh hưởng đến nhiều người, ông bà Nội Ngoại nuôi con, bố cũng bị chi phối công việc. Mẹ biết với người già chăm 1 đứa trẻ không phải là dễ dàng gì, đáng lẽ ÔB đến tuổi này là được nghỉ ngơi rồi thì lại phải lọ mọ chăm con…. Gần đây con lại rất bướng bỉnh, nhiều lần làm bà lên cơn giật chỉ vì bà nói con không nghe lời. Con giống ai mà bướng bỉnh thế. Con ơi, sau này nếu con không sửa thì con sẽ rất vất vả vì tính bướng bỉnh đấy.
Rồi cả bố nữa, gần đây không hiểu sao bố giận ÔB ngoại, mẹ cũng không biết lý do, nhưng cái khó nhất của bố là giận gì không nói ra, cứ để trong lòng. Mà mẹ đã nói với bố rồi, vì bố không chăm được con, phải nhờ hết vào ông bà, ông bà đã vất vả vì chăm con rồi thì bố phải hiểu chứ. Trước đây mẹ rất tự hào về cách đối xử của bố với ông bà Ngoại, bố tình cảm, chăm chút ông bà, hiểu được tâm trạng của ông bà, chẳng hiểu dạo này thế nào bố lại tự ái và không khí càng ngày càng căng thẳng. Ông bà thì cũng thấy bố khác thường, cũng lo là bố có gì thay đổi, ở phía mẹ thì mẹ yên tâm tuyệt đối vào bố nhưng chắc ÔB thì lại nghĩ khác. Mẹ chỉ muốn con hiểu cho những người đã vì gia đình mình, vì mẹ mà phải hy sinh rất nhiều thứ. Con ơi, mẹ xin con đừng bướng bỉnh nữa, nếu không ÔB sẽ rất vất vả với con.Mấy nay dì VN đưa Tôm và Bống về NB để chuẩn bị đi Cửa Lò, nhưng không ai cho con biết vì không thể đưa con đi được, không thể chăm 3 đứa trẻ cùng 1 lúc được. Chắc nhà ông bà lúc này lộn xộn lắm đây, chắc là cuộc sống của ÔB lại đảo lộn, hnay mẹ chát với ông thấy ông mệt mỏi lắm, Con thì nhơn nhơn, ko chịu nói chuyện với mẹ, bố thì giọng buồn buồn, Tôm thì cứ tha thẩn đi quanh cái phản, Bà phải bế Bống trên tầng, Dì VN thì ăn cơm ở dưới phòng, mẹ thấy ám cảnh đấy mà thấy ngán quá. Chẳng biết giờ phải làm thế nào nữa. Mẹ cầu mong mọi người đều vui vẻ và không cảm thấy mệt mỏi nữa
No comments:
Post a Comment