Mẹ biết con bướng cũng có lý do của con, mẹ biết mẹ đã mang lại nhiều thiệt thòi cho con, không gì bằng mẹ chăm con, dù ông bà có chu đáo đến mấy thì cũng không bằng mẹ. Đấy là sự thật. Cả tuổi thơ của con lúc thì xa mẹ, lúc thì xa bố, mẹ thấy con thiệt thòi nhiều lắm. Nhất là những lúc có các anh chị or các em về, tất cả đều có đủ bố mẹ, con thì mẹ đi vắng, bố cũng đi vắng. Bây giờ chỉ còn cách duy nhất là bố xác định phải là người chăm con chính, ÔB chỉ là phụ thôi thì mới được. Chứ cứ để tình trạng con như quả bóng này mẹ không yên tâm tí nào. Lúc thì đẩy sang nhà bà Nội, lúc thì đẩy sang nhà bà Ngoại, tại sao bố tâm lý thế mà không hiểu con muốn gì ư. Mẹ cũng biết là khi mẹ đi học con sẽ là người mất mát nhiều nhất, dù đã xác định trước rồi nhưng mẹ vẫn không thể hình dung những lúc như này. Khổ thân con quá. Lúc mẹ về có lẽ con đã lớn rồi, lúc đấy liệu con có cần nhiều tình cảm ở mẹ nữa không? Mà đó là quy luật mà, càng lớn thì con càng cần ít sự giúp đỡ ở mẹ hơn đúng không?
Mẹ đang nghĩ đến bạn Sáo (con cô Hương Còi), con của các bạn mẹ ở trường, con bác Minh, khi họ đi học thì con họ sẽ như thế nào nhỉ? Chắc gì đã được ÔB chăm sóc bằng con đúng không? Thôi đấy là cái giá phải trả cho sự đi học của mẹ con ah. Mẹ giờ biết làm sao được nữa. Chỉ có bố có thể chia sẻ và thông cảm và giúp đỡ mẹ lúc này thôi.
No comments:
Post a Comment