Tuesday, 28 October 2008

Thay Mùa

Hôm nay mẹ thấy sốt ruột đt về đúng là con ốm, mùa này thay đổi thời tiết chắc là con sẽ khó chịu lắm đấy. Mùa này bà cũng hay ốm nữa, khổ nhất là lúc bà ốm, con và ông buồn vô cùng, cả nhà bao trùm một không khí ảm đảm, bà thì nằm đó cả 2-3 ngày không ăn uống gì, ông thì cứ lọ mỏ cả ngày không nói không rằng, con thì cứ quanh quẩn với ông. Thật tội nghiệp phải không con. Mẹ thương con quá con ah. Cố gắng một thời gian nữa mẹ sẽ về với con nhé. Mẹ yêu con thật nhiều.

Saturday, 11 October 2008

11/10/2008

Mẹ đi trực vắng nhà

Như thiếu hơn 1 nửa

Bếp thất thường đỏ lửa

Đường ra chợ thêm xa

Mẹ đi trực vắng nhà

Cơm chỉ tròn 1 món

Mèo con cũng kêu chán

Tròn xoe mắt meo meo

…………

Mẹ đi trực mang theo

Tiếng ồn ào la hét

Mẹ đi trực mới biết

Tiếng ồn ào cũng vui

………..

Mẹ đi trực vắng nhà

Dáng mẹ về trước cửa

Ba mừng vui hơn con

Nghe con đọc xong bài thơ này mà mẹ thương 2 bố con chảy nước mắt. Đấy mới chỉ là mẹ đi trực 1 ngày thôi, đằng này mẹ cứ đi tăm tăm biền biệt. Bố cứ lặng lẽ với con, mẹ thấy sót xa quá con ạh.

Wednesday, 8 October 2008

08/10/2008

Mẹ cứ ngồi nghĩ mãi tại sao con chưa biết viết, thế mà con đã nghĩ ra chuyện phải viết thư cho Ông bà Ngoại, Nội, Bố, Mẹ và Anh Cuội. Xong rồi con gấp lại cẩn thận và để sau bảng chống cận nữa chứ. Mỗi lần dở ra lại hỏi mẹ, “mẹ ơi thư này là của ai”.

Con bằng đó đã biết phải chu đáo với mọi người, đi đâu xa về là con cũng kiếm cách có quà cho ÔB, đi Cửa Lò con cũng cố gắng nhặt mấy cái vỏ sò về làm quà cho Ông Ngoại, đi Big C về cũng mua cho Ông Bà Nội 1 chai dầu gội đầu, ÔB ngoại 1 bánh xà phòng thơm. Khi mẹ đi con cũng tìm mấy cái dây buộc tóc, cặp tóc để tặng mẹ, còn chú ý là “cái này con chưa dùng được, khi nào lớn lên con mới dùng”. Mặc dù túi chặt cứng nhưng mẹ vẫn đem theo “quà” của con. Đáng yêu quá phải không con? Có phải đứa trẻ 5 tuổi nào cũng làm được điều đó không? Mẹ yêu Muỗm nhiều lắm nhé. Bù lại những lúc cong môi lên cãi lại mẹ, hihi.

Thursday, 2 October 2008

21:51 ngày 02/10/2008

Con có nhớ mẹ không? Sao mẹ nhớ con thế, nhớ đến bần thần cả người, có lẽ bác Hà bạn mẹ ở bên này nói đúng, “em cứ đi đi về về như thế làm gì cho khổ, ruột cứ đứt ra rồi liền vào, rồi lại đứt, lại liền” không biết mẹ phải đứt ra mấy lần nữa đây con ơi. Giờ này con đang làm gì? Tối qua con hỏi bà “Bà có nhớ mẹ cháu không” Chắc con nhớ mẹ lắm đúng không?

Ở nhà thì nhiều lúc mẹ bực mình vì con bướng bỉnh nhưng mẹ cũng thương con lắm, vì mẹ đi học mà con phải về NB ở với ÔB, rồi con phải sống trong các nền giáo dục khác nhau, ÔB Nội 1 kiểu, ÔB ngoại 1 kiểu, không hiểu con phải theo ý ai nữa. Tại mẹ con ah. Mẹ ngàn lần xin lỗi con nhé, chỉ mong con ngoan ngoan thôi, nếu sau này có chuyện gì xẩy ra chắc mẹ ân hận lắm con nhỉ? Con đừng để mọi người giận và mắng nhé, khổ thân lắm con ah.

Mẹ vừa đt về cho bố thì bố đang ở Phủ lý với bác Thắng, mẹ rất buồn vì tại sao bố đi mà không nói gì với mẹ. Bố thật là vớ vấn phải không con.

02/10/2008

Sang đây được 3 ngày rồi mà mẹ vẫn chưa làm được gì cho luận văn của mẹ, mẹ nhớ con lắm, nhớ bố lắm, nhớ ông bà lắm. Mẹ khổ thật con ah. Mẹ vừa đau răng, vừa đau đầu, vừa đâu ruột vì thương và nhớ con. Nói ra thì nhiều người lại cười chê, bảo rằng, sao tự chọn con đường đi học, giờ còn kêu cái nỗi gì nữa, nhưng con ơi, thực sự mẹ muốn gần con, gần bố, gd được gần nhau, thế là HP nhất đúng không con.

29/9/2008

Cái gì đến cũng sẽ đến, mẹ lại đứt ruột chia tay con, bố và Ông bà ra đi. Không thể náo tránh được con ạh. Cả ngày hôm trước con rất bướng bỉnh, chắc con nghĩ mẹ sắp đi nên không ai dám mắng con đúng không? Sáng nay lúc mẹ đang thắp hương các cụ con ngủ dậy và chạy thẳng lên phòng hỏi mẹ ‘hôm nay mẹ đi Nhật àh’. Bà đã khóc rât nhiều, mẹ cũng khóc. Con thì lẳng lặng đi xuống dưới nhà không nói năng gì, từ đó trở đi con cứ lầm lùi xem băng, xem bibi. Khi mẹ đi ngang qua con chỉ liếc nhìn trộm. Không nói gì, mẹ rủ chơi với mẹ 1 lúc để mẹ đi con cũng không nói gì. Cho đến tận 12h trưa, khi mẹ gọi con xuống phòng, dặn con quần áo mùa thu, con nói với mẹ “sao mẹ ở với con ít ngày thế” mẹ bảo mẹ đã ở với con 3 tháng rồi, giờ thấy giáo mẹ bắt mẹ phải sang trường. Con nói ngay ‘Sao thầy giáo mẹ ích kỷ thế’. Mẹ chỉ còn gần 1 tiếng đồng hồ nữa để chơi với con, mẹ đã ôm con và đùa vui trong 1 chiếc ghế phòng khách, sau đó con tự xuống dưới phòng lặng lẽ lấy túi đựng dây buộc tóc, sau đó dấu tay sau lưng và gọi mẹ ‘mẹ ơi, con bảo này, con có ít quà tặng mẹ nhé’ xoè bàn tay nhỏ bé ra trong đó có 1 chiếc cặp, và 3 dây buộc tóc cỡ lớn. Con yêu của mẹ, mẹ không nghĩ là con sâu sắc đến thế. Mẹ đã mang nó sang đây và để trước mặt bàn học. Nó là kỷ vật không thể quên của mẹ được. Khi mẹ đi, bà ngoại đã khóc rất nhiều, nước mắt con cũng chảy vòng quanh, nhưng con cố gắng không khóc, con đã chạy thật nhanh ra bể cá và nói rằng “buồn gì mà buồn, khóc gì mà khóc” mẹ biết lúc đó là con lý trí lắm, con cố gắng vượt qua để nước mắt không trào ra. Mẹ lại đi đến vài tháng nữa mẹ mới lại được về với con. Chắc phải 3 lần về nữa thì mẹ mới được về hẳn với con. 2 năm nữa đối với mẹ sao mà dài đến thế.

Trung thu 2008

Trung thu, mẹ rất vui vì được ở nhà với con, cũng may là Thầy giáo mẹ xin cho ở nhà thêm 1 tháng nữa, nếu ko thì mẹ đã ko được vui với con trong ngày này.

Bà đã bày 1 mâm cỗ trung thu truyền thống, nào là bưởi, hồng, cốm, chuối, và nhiều loại hoa quả khác này.

Dì Vân Nam thì gửi 1 con chó mẹ và 4 con chó con bằng bánh dẻo, 1 hộp bánh trung thu của KS Horision, 1 của Hồng Kông, và 1 hộp của hiệu bánh nổi tiếng Như Lan, và 1 con cá to đùng bằng bánh dẻo.

Bố mẹ háo hức đi mùa quà cho con, tất cả là 4 thứ đồ chơi, nhưng về nhà con chỉ chơi 1 thứ và không biết giữ gìn, mặc dù Thỏ nâu, Bống và Linh chỉ có 1 thứ, nhưng các em biết giữ gìn, còn con thì không. Mẹ đã rất buồn về chuyện đó.

Hơn thế nữa, tất cả mọi người đều ra trại chơi, chỉ mình con là không chịu ra, con cứ đứng ở sân nhìn ra trại rất lâu, nhưng khi bà or mẹ rủ ra chơi thì con lại không ra nữa, chạy thẳng về nhà, ngồi thu lu 1 góc, mẹ không thể hiểu được con nữa, không hiểu là con tự ti, hay con không hoà đồng, hay con không thích chơi với mọi đứa trẻ khác. Mẹ vừa thương vừa giận con, cuối cùng là con đòi đi vòng vèo, bố đã chở xe máy 2 mẹ con đi và dừng lại trước trại nghe các anh chị, các bạn múa hát, họ hát không hay bằng con, nhưng họ tư nhiên hơn con, họ đúng thực sự là những đứa trẻ. Mẹ chỉ ao ước con lên đọc 1 bài thơ diễn cảm or con hát 1 bài hát như hàng đêm trước khi đi ngủ con vẫn thường hát cho bố mẹ, ông bà nghe thì hay phải biết đúng không. Trong ánh mắt của bố cũng rất buồn, nhưng bố không nói gì, mẹ hiểu bố đang nghĩ gì. Mẹ hy vọng trung thu sang năm con sẽ bạo dạn hơn nhé.

Khai giảng năm học 2008-2009 Trường Mầm non Nam Thành-TP Ninh Bình




Mẹ đi dự khai giảng năm cuối cùng ở trường mầm non của con. Thích lắm, mẹ mua 1 quả bóng bay, 1 lá cờ và 1 bông hoa cho con cầm tay. Các bạn ai cũng mặc quần áo đẹp đến trường trong ngày khai giảng.
Thế là con cũng đã gắn bó gần 2 năm tại trường Mầm non Nam Thành, TP Ninh Bình nhỉ? Vì hoàn cảnh mẹ đi học nên con phải về NB ở với ông bà, và bố. Điều kiện học tập thì có thể không bằng ở HN, nhưng ở đó có háng xóm láng giềng, mọi người sống tình cảm lắm con ah, không như ở HN đâu.
Sau này con lớn lên chắc chắn con sẽ nhớ NB đấy. Tuổi thơ của con gắn bó với NB khá dài đấy nhỉ. Con tự hoà về điều đó nhé. Cả bố và mẹ đều sinh ra và lớn lên ở đó. Rồi bố mẹ cũng trưởng thành và luôn nhớ về quê hương, nơi đó có những người đã sinh thành và nuôi nấng chúng ta.

17/08/2008

Ông bà và mẹ cho đi Tràng An, bố bận đi làm không đi được. Đẹp lắm các bạn ah. ở trong đó nước xanh trong, có thể nhìn thấu xuống dưới đáy sông, nhìn thấy các loại cây rau, cá sống dưới đó. Thi thoảng có 1 vài bông hoa Trang trắng muốt nở rất đẹp. Phải chui qua 12 cái hang nhé, thích lắm nhưng cũng hơi sợ vì tối và sợ bi va đầu vào nhũ đá. Mình muốn được đi thuyền như thế mãi mà không thấy chán.

Rất yêu quý động vật





Nhà ông có bể cá, có núi, có điện trong hang đá, và có suối chảy từ trên cao xuống nữa, thích nhất là đi học về được múc nước rửa sân cho ông đấy!
Thi thoảng 2 ông cháu lại đi về quê câu cá để thả xuống bể. Đi đâu cũng xin cá vàng, or cá cảnh đem về thả.
Một ngày nọ bố mua 1 con cá chuối hơn 1kg về thả, nó hung dữ, cắn vào tay anh Cuội chảy máu. Sợ quá phải bắt làm thịt, thế mà con đã khóc rất nhiều và không cho làm thịt nó. Con yêu quý tất cả các động vật.
Con bảo muốn ông nuôi 4 con gà, 2 con mèo, 1 chó Ông, 1 chó Bà, 1 chó bố , 1 chó mẹ, 1 chó anh, 1 chó chị, và 1 chó em út, để khi chó em út ra đường có ông bà, bố mẹ và anh chị nhìn xe cho chó con.
Con luôn hỏi mẹ đại từ nhân xưng giữa con và các con vật đó, ví dụ mẹ ơi con gọi con mèo bằng gì? Con mèo gọi con bằng chị hay là em ah.

14/08/2008


Bố còn kỳ công cả 1 buổi chiều để làm cái dán phiếu bé ngoan cho mình nè, không biết mình có cố gắng được 50% số phiếu bé ngoan không nhỉ????
Đi in người ta tưởng bố làm cho con của Bồ, chứ không phải làm cho con gái của mẹ.

Thích làm Thạch sanh "chàng trai nghèo vượt khó"

12/08/2008


Con bắt đầu thay răng, bà Ngoại và mẹ đưa con đi BS nhổ răng, con sợ lắm, nhưng con ko khóc to, chỉ cháy nước mắt ra thôi. Con đòi đem răng về cho Ông Nội. Bà Ngoại xin cho Ông ngoại 1 chiếc nhưng con bảo rằng, ông Ngoại đã có răng của anh Cuội rồi. Thật là công bằng đúng không? Thế là con đã lớn rồi đấy.

02/08/2008




Thế là bố mẹ đã setup 1 phòng mới cho gia đình nhà mình bên bà ngoại rồi. Mình con nhà lính, tính nhà quan, khi đi ngủ là phải bật điều hoà, từ bé đến giờ chưa đêm nào ngủ mà không có điều hoà, 1 năm nằm điều hoà 10 tháng, 1 đêm thì bật 12 tiếng. Bố còn mua cả giá sách mới cho mình, set up 1 góc học tập riêng, 1 máy tính nữa này. Thế là 2 bố con tha hồ tung hoành trong lúc mẹ đi vắng nhé!

22/07/2008



Lên thăm quê bác!

21/07/2008

Đi Cửa lò thật là vui, chỉ có điều làm bố mẹ buồn đó là tính ích kỷ của con, em Yến Nhi hát Karaoke hay hơn thế là con tức giận, con ko nói ra, nhưng con làm mình làm mẩy, làm mẹ xấu hổ quá. Chắc là Chú Nam và Cô Bảy “ghét” con lắm đấy nhỉ? Mẹ hy vọng là con sẽ bỏ được tính đó. Con cũng hát hay lắm mà chỉ có điều là chưa bao giờ con đi hát karaoke nên con không vào nhạc được, với lại con không tự nhiên khi hát trước đông người thôi.








19/7/2008


Cả nhà ta và nhà chú Nam bạn mẹ đi Cửa Lò chơi với các bạn mẹ, con vui lắm vì được đi biển, mọi người ai cũng vui, dì Châu, dì Hương, Lan Anh, va Chú Cường lâu ngày mới gặp nhau nên rất vui. Năm nào con cũng được đi biển ít nhất là 2 lần đúng không? Nhưng Con lúc nào cũng say sưa với biển. Con có thể ngồi nghịch cát trên bãi biển hàng mấy tiếng đồng hồ. Con thích nhất là thả diều và xây lâu đài cát. Hình như năm nào nhà ta cũng vào Cửa Lò nhỉ. Chắc Dì Hương và Châu ghét nhà mình lắm nhỉ?

Bướng bỉnh quá con ơi!

10/7/2008

Đêm nay con bực mình vì không có điều hoà, không ngủ được, con gào thét ầm ĩ, và quát to với bố mẹ. Mẹ rất shock vì phản ứng của con. Cả đêm mẹ không ngủ được vì chuyện đó, mẹ nằm nép vào bố và thức đến sáng. 5h sáng mẹ đã sang bác Nhàn kể luôn với bác, mẹ sợ nhất là đi học về con hư thì mẹ sẽ ân hận đến hết đời. Con giống ai vậy? Mẹ và bố hồi còn bé đều không giống con bây giờ. Ai sinh con ra chẳng muốn con ngoan, nhưng bố mẹ sinh con trời sinh tính, con ơi, hãy ngoan ngoãn nhé, mẹ hy vọng lớn lên con sẽ thay đổi tính cách. Mẹ yêu con nhiều lắm, con có biết không, nhưng mẹ còn thương con hơn nữa, con có lý do của con, nhưng con không nói ra được, vì thế con đã hành động như vậy đúng không?