Sau một hồi suy nghĩ nên ngủ với ông hay là ngủ với bố. Ngủ với ông thì thương bố buồn. Ngủ với bố thì thương ông buồn. 2 bố con quyết định ưu tiên ông.
CON CHÀO BỐ NHÉ, BỐ TẮT ĐIỆN, ĐÓNG CỬA, BẬT ĐIỀU HOÀ NGỦ CHO MÁT,CON ĐI NGỦ ĐÂY! Tối qua chào bố trước khi đi ngủ đấy. Nghĩ cũng mát ruột.
Tuesday, 28 July 2009
Thursday, 23 July 2009
Thi Tí!
Cũng như mọi ngày Muỗm hay sờ Tí ông Nội ngủ trưa. Nàng hay kiếm chuyện nói để “câu giờ” không chịu ngủ.
Muỗm: Tí ông to thế, nhưng bé hơn Tí bà ngoại cháu
Ông Nội: Ai bảo bé hơn, Tí ông to hơn
Muỗm: Bé hơn, cháu đã bảo bé hơn mà
Ông Nội: Không phải, Tí ông to hơn
Muỗm: Bé hơn! Được rồi! Chiều bà Ngoại cháu sang đón sẽ thi xem Tí ai to hơn nhé.
Mọi hôm thường là ông Ngoại sang đón, hơn nữa ông nghĩ trẻ con thì hay quên nên Ông Nội chủ yếu nói cho qua chuyện để Muỗm còn ngủ.
Không ngờ, hôm đó bà Ngoại sang đón thật.
Muỗm: Bà vào đây đợi cháu một tí nhé
Bà Ngoại: Ừ, bà đứng ngoài đợi, cháu thu dọn rồi về
Muỗm: Nhưng bà cứ vào đây, cháu nhờ tí
Chạy lon ton vào nhà
Muỗm: ông Nội ơi, ông đâu rồi!
Ông Nội: ông đây, cháu về nhé, mai sang nhé.
Muỗm: Không, ông lại đây, cháu bảo, ông vạch áo lên cháu xem. Đấy nhé, tí bé nhé.
Rồi chạy ra cửa gọi bà Ngoại vào
Muỗm: bà vào đây, bà vạch áo lên xem tí bà to hơn hay là tí ông Nội to hơn. Trưa nay ông cứ cãi với cháu là Tí ông to hơn Tí bà
Ạc Ạc Ạc
Đến chết với Muỗm
Muỗm trước lúc về còn không quên quay lại nói với ông Nội: Thấy chưa!!! Ông thua nhé.
Muỗm: Tí ông to thế, nhưng bé hơn Tí bà ngoại cháu
Ông Nội: Ai bảo bé hơn, Tí ông to hơn
Muỗm: Bé hơn, cháu đã bảo bé hơn mà
Ông Nội: Không phải, Tí ông to hơn
Muỗm: Bé hơn! Được rồi! Chiều bà Ngoại cháu sang đón sẽ thi xem Tí ai to hơn nhé.
Mọi hôm thường là ông Ngoại sang đón, hơn nữa ông nghĩ trẻ con thì hay quên nên Ông Nội chủ yếu nói cho qua chuyện để Muỗm còn ngủ.
Không ngờ, hôm đó bà Ngoại sang đón thật.
Muỗm: Bà vào đây đợi cháu một tí nhé
Bà Ngoại: Ừ, bà đứng ngoài đợi, cháu thu dọn rồi về
Muỗm: Nhưng bà cứ vào đây, cháu nhờ tí
Chạy lon ton vào nhà
Muỗm: ông Nội ơi, ông đâu rồi!
Ông Nội: ông đây, cháu về nhé, mai sang nhé.
Muỗm: Không, ông lại đây, cháu bảo, ông vạch áo lên cháu xem. Đấy nhé, tí bé nhé.
Rồi chạy ra cửa gọi bà Ngoại vào
Muỗm: bà vào đây, bà vạch áo lên xem tí bà to hơn hay là tí ông Nội to hơn. Trưa nay ông cứ cãi với cháu là Tí ông to hơn Tí bà
Ạc Ạc Ạc
Đến chết với Muỗm
Muỗm trước lúc về còn không quên quay lại nói với ông Nội: Thấy chưa!!! Ông thua nhé.
Tuesday, 21 July 2009
Nghi mat o Sam Son
Nhìn con mà thắt ruột. Con đi Sầm sơn với ông bà, bác Quỳnh Hiệp, và các anh chị. Trước khi đi mẹ đã chuẩn bị bao nhiêu quần áo. Biết các ông bà, bố ở nhà không thể phối hợp thế nào cho tốt được nên mẹ đã mua rất nhiều váy liền. Thế mà bức ảnh nào cũng thấy hình mặc chiếc váy đó. Rồi không biết con kiếm đâu ra cái dép nữa chứ. Rồi tóc tai nữa….Mẹ không muốn trách ai, mẹ cũng không trách mẹ, chỉ thương con thôi.
Bác Quỳnh thì rất vô tư, cứ nói đi nói lại là THƯƠNG LẮM, THƯƠNG LẮM. mẹ muốn tắt màn hình chat luôn. Nhưng đó là sự thật…. Mẹ không thể trốn trách nó được. Mẹ phải đối diện với nó. Đó là cái giá phải trả. Hy vọng nó không quá đắt.
Bác còn bảo, con hỏi anh Sơn rô: Bây giờ Anh đi HN luôn ah? Mẹ rất hiểu con mỗi lần có ai về chơi là thế. Nên mẹ không muốn mọi người về. Có thế lúc nào đó con rất vui, nhưng con chợt nhận ra là rất buồn nều mọi người sẽ đi. Nhưng có lẽ như thế cũng tốt cho con, con sẽ biết tự thăng bằng với cuộc sống sau này. Có điều hơi sớm so với Con bây giờ.
Trước đây bác Minh bảo, về đến sân bay nhìn thấy con mà chỉ muốn bỏ học. Quần bò thì cộc trên mắt cá chân, áo xộc xệch, đầu tóc thì bù xù…..
Có lẽ đó là tình cảnh chung của các con xa mẹ.
Còn một mùa hè nữa vắng mẹ, liệu con có cân bằng được không? Liệu con có xác định tư tưởng được không??? Cố gắng lên con nhé. Cuộc sống sau này cũng sẽ không đơn giản là THÍCH GÌ ĐƯỢC NẤY con ah. Mẹ thương con nhiều...
Wednesday, 15 July 2009
Tối 15/07/2009
Hai bố con đang học bài. Con vừa học vừa hỏi liên mồm! Tối nay con ngủ với bố. Ngoan lắm! Chỉ tội hơi lắm mồm. Giống mẹ!
Tuesday, 14 July 2009
Saturday, 11 July 2009
Ốm rồi!
Việc thì lắm, tranh thủ mấy ngày mát làm cho bớt việc. Anh Toàn và Thằng Quân về hết. Mệt kinh khủng mà vẫn phải ở lại trực. Hôm nay bị ốm mới hiểu những thằng gần vợ nó sướng thế nào. Cái số mình nó thế. Vợ mình thế……thì phải chấp nhận thôi…..
Con gái thì giống hệt mẹ “MANH ĐỘNG”
Lúc bà bắt đầu truyền cho bố thì bảo, con mở máy tính lên để bố nhìn mẹ nhé.
Tỏ ra rất thương bố vì bị chọc ven, chảy máu.
Bố: Bố đau đầu quá, Con bóp đầu cho bố tí được không?
Con: Vâng ah! (bắt đầu đếm) 1,2,3,4,5,6,7,8,9,10000000. XONG NHÉ. Bây giờ con mỏi tay, tí nữa hết mỏi con lại đấm đầu cho bố nhé.
Con: Bố cho con chơi điện tử để con đợi bố truyền xong nhé.
Trước khi ngồi vào máy không quên dặn bố: BỐ CỨ NẰM ĐẤY, KHI NÀO KHÁT NƯỚC THÌ GỌI CON NHÉ. CON ĐI LẤY NƯỚC CHO BỐ.
Mải chơi, quên cả bố luôn. Đang chơi giữa bài, bố nhờ lấy đt. Không phản ứng gì, trả vờ như không nghe thấy gì cả. Hết bài đó thì quay ra hỏi bố:
Con: BỐ CÓ LẤY ĐT NỮA KHÔNG AH.
Bố: Thế lúc nãy con nghe thấy bố nhờ đúng không?
Con: Vâng! Vâng! (cười gượng gạo)
Bố: Sao con không giúp bố?
Con: Ah, vì lúc đó con đang bận tay!
Bố: (Pó tay….) Con là giống mẹ con lắm đấy nhé!!!
Con gái thì giống hệt mẹ “MANH ĐỘNG”
Lúc bà bắt đầu truyền cho bố thì bảo, con mở máy tính lên để bố nhìn mẹ nhé.
Tỏ ra rất thương bố vì bị chọc ven, chảy máu.
Bố: Bố đau đầu quá, Con bóp đầu cho bố tí được không?
Con: Vâng ah! (bắt đầu đếm) 1,2,3,4,5,6,7,8,9,10000000. XONG NHÉ. Bây giờ con mỏi tay, tí nữa hết mỏi con lại đấm đầu cho bố nhé.
Con: Bố cho con chơi điện tử để con đợi bố truyền xong nhé.
Trước khi ngồi vào máy không quên dặn bố: BỐ CỨ NẰM ĐẤY, KHI NÀO KHÁT NƯỚC THÌ GỌI CON NHÉ. CON ĐI LẤY NƯỚC CHO BỐ.
Mải chơi, quên cả bố luôn. Đang chơi giữa bài, bố nhờ lấy đt. Không phản ứng gì, trả vờ như không nghe thấy gì cả. Hết bài đó thì quay ra hỏi bố:
Con: BỐ CÓ LẤY ĐT NỮA KHÔNG AH.
Bố: Thế lúc nãy con nghe thấy bố nhờ đúng không?
Con: Vâng! Vâng! (cười gượng gạo)
Bố: Sao con không giúp bố?
Con: Ah, vì lúc đó con đang bận tay!
Bố: (Pó tay….) Con là giống mẹ con lắm đấy nhé!!!
Thursday, 9 July 2009
Chuyện 2 bố con
Tối qua bố mất gần 1 tiếng đt cho mẹ kể chuyện con và công việc.
Câu đầu tiên là MẸ CÓ BIẾT CON GÁI MẸ THẾ NÀO KHÔNG?
Con gái: Bố về cho con đi nhà phao nhé, nếu không con sẽ chơi điện tử đấy. Con chào bố, và cúp máy luôn. (Không đợi 1 lời giải thích)
Như một lời thách thức, bố rất bận nhưng vẫn cố gắng sắp xếp cv về với con. Về đến nhà là con xà ngay vào lòng bố.
Con: Biết ngay mà, hehehe, thế nào bố cũng phải về
Bố: Con vừa chơi điện tử đúng không
Con: Không đâu. Bà không cho chơi. ĐÂY phải chịu đấy.
Bố: (Quay mặt đi chỗ khác cười), ĐÂY là ai?
Con: (Vỗ tay vào ngực) là con chứ còn ai nữa
(Cả ông bà và bố đều quay mặt đi chỗ khác cười)
Thế rồi 2 bố con lại vòng vèo khắp TP Ninh Bình.
Con chơi gần 30 phút ở nhà phao. Bố mỏi chân nên ngồi vào quán cạnh đó uống nước.
Con: Lần sau khi con chơi là bố phải ngồi đây để coi con nhé
Bố: Bố mỏi chân và khát nước quá nên phải vào quán uống nước
Con gái: Mỏi chân cũng phải đứng, nếu mỏi quá thì bố cứ ngồi bệt xuống đất mà coi con.
Bố: ừ lần sau bố sẽ rút kinh nghiệm
Con: Bố là hay LẨN lẵm đấy nhé.
Bố: Sao con lại nói bố thế, không được nói thế nhé
Con: Bố hay LẨN còn gì nữa.
Bố: Ạc Ạc
Con: Con khát nước quá bố ah.
Bố gọi cho con một chai lavi.
Con: nói nhỏ vào tai bố, ở đây có nước dừa đấy. Giá mà được uống thì đỡ khát hơn bố nhỉ? (M có một ưu điểm là không bao giờ đòi mua quà or đòi ăn uống ở trên đường, nều thích thì phải nói nhỏ với bố or mẹ thôi, M đã được mẹ dạy như thế mỗi lần đi Big C or Vincom)
Bố: lưỡng lữ (vì bố không thích Muỗm uống Đá ở ngoài quán)
Con: Con không đau bụng đâu bố ah.
Bố: Hay là con uống không đá nhé, bố gọi cho con 1 quả dừa nhé.
Con: Uống không đá thì chán chết, không còn ngon nữa.
Bố: Đồng ý gọi cho con 1 cốc nước dừa
Thấy con sắp uống xong, bố rủ con về, nhưng hình như con muốn có thêm thời gian ở với bố hay sao ấy. Lần lừa không chịu về và luyên thuyên đủ chuyện (giống kiểu bạn bè ấy). Rủ mãi không được, bố đành phải nói thật.
Bố: Con ơi, bố buồn Tè lắm rồi, về đi con
Con: Từ từ đã
Bố: Nhưng bố không chịu được nữa
Con: Thì bố cứ Tè ra quần ấy, rồi về nhà thay quần khác
Giọng tưng tửng thế, bố suýt nữa thì ... ra quần thật. Tìm mãi không thấy chỗ nào để giải quyết nỗi buồn. Bố đành phải làm biện pháp cương quyết ra xe trước, rồi trả vờ đi. Con thì cứ ngồi khêu 4-5 sợi dừa còn sót lại trọng cốc. Như cố tình không để ý. Nhưng thấy bố đóng cửa xe là sợ và chạy ù ra, ròi cười khanh khách.
Bố còn kể:
Hôm qua bố về tranh thủ buổi trưa trời nắng không làm được, nên về ăn cơm và ngủ trưa với con. Trước khi đi con gái còn gọi lại.
Con gái: Bố con bảo, Từ từ đã.
Bố: có chuyện gì vậy con
Con gái: Con bảo này
Bố: Có chuyện gì nói nhanh lên con, bố phải đi không muộn rồi
Con gái: bố Cẩu con mấy cái đã
Thế là 2 bố con lại lên giường cẩu mấy cái rồi bố mới đi được
Có hôm thì vào trong xe rồi, nổ máy rồi, con còn gọi lại
Con gái: Ra ngoài con bảo đã
Bố: Có chuyện gì vậy con
Con gái: Ôm cổ bố cái đã
Thế là cứ ôm cổ bố thế một lúc, rồi mới đồng ý cho bố đi.
Lúc nào cũng thế Muỗm không sợ bố tí nào. Vì chưa bị bố đánh lần nào. Và lúc nào cũng coi bố như bạn bè cùng trang lứa vậy.
Câu đầu tiên là MẸ CÓ BIẾT CON GÁI MẸ THẾ NÀO KHÔNG?
Con gái: Bố về cho con đi nhà phao nhé, nếu không con sẽ chơi điện tử đấy. Con chào bố, và cúp máy luôn. (Không đợi 1 lời giải thích)
Như một lời thách thức, bố rất bận nhưng vẫn cố gắng sắp xếp cv về với con. Về đến nhà là con xà ngay vào lòng bố.
Con: Biết ngay mà, hehehe, thế nào bố cũng phải về
Bố: Con vừa chơi điện tử đúng không
Con: Không đâu. Bà không cho chơi. ĐÂY phải chịu đấy.
Bố: (Quay mặt đi chỗ khác cười), ĐÂY là ai?
Con: (Vỗ tay vào ngực) là con chứ còn ai nữa
(Cả ông bà và bố đều quay mặt đi chỗ khác cười)
Thế rồi 2 bố con lại vòng vèo khắp TP Ninh Bình.
Con chơi gần 30 phút ở nhà phao. Bố mỏi chân nên ngồi vào quán cạnh đó uống nước.
Con: Lần sau khi con chơi là bố phải ngồi đây để coi con nhé
Bố: Bố mỏi chân và khát nước quá nên phải vào quán uống nước
Con gái: Mỏi chân cũng phải đứng, nếu mỏi quá thì bố cứ ngồi bệt xuống đất mà coi con.
Bố: ừ lần sau bố sẽ rút kinh nghiệm
Con: Bố là hay LẨN lẵm đấy nhé.
Bố: Sao con lại nói bố thế, không được nói thế nhé
Con: Bố hay LẨN còn gì nữa.
Bố: Ạc Ạc
Con: Con khát nước quá bố ah.
Bố gọi cho con một chai lavi.
Con: nói nhỏ vào tai bố, ở đây có nước dừa đấy. Giá mà được uống thì đỡ khát hơn bố nhỉ? (M có một ưu điểm là không bao giờ đòi mua quà or đòi ăn uống ở trên đường, nều thích thì phải nói nhỏ với bố or mẹ thôi, M đã được mẹ dạy như thế mỗi lần đi Big C or Vincom)
Bố: lưỡng lữ (vì bố không thích Muỗm uống Đá ở ngoài quán)
Con: Con không đau bụng đâu bố ah.
Bố: Hay là con uống không đá nhé, bố gọi cho con 1 quả dừa nhé.
Con: Uống không đá thì chán chết, không còn ngon nữa.
Bố: Đồng ý gọi cho con 1 cốc nước dừa
Thấy con sắp uống xong, bố rủ con về, nhưng hình như con muốn có thêm thời gian ở với bố hay sao ấy. Lần lừa không chịu về và luyên thuyên đủ chuyện (giống kiểu bạn bè ấy). Rủ mãi không được, bố đành phải nói thật.
Bố: Con ơi, bố buồn Tè lắm rồi, về đi con
Con: Từ từ đã
Bố: Nhưng bố không chịu được nữa
Con: Thì bố cứ Tè ra quần ấy, rồi về nhà thay quần khác
Giọng tưng tửng thế, bố suýt nữa thì ... ra quần thật. Tìm mãi không thấy chỗ nào để giải quyết nỗi buồn. Bố đành phải làm biện pháp cương quyết ra xe trước, rồi trả vờ đi. Con thì cứ ngồi khêu 4-5 sợi dừa còn sót lại trọng cốc. Như cố tình không để ý. Nhưng thấy bố đóng cửa xe là sợ và chạy ù ra, ròi cười khanh khách.
Bố còn kể:
Hôm qua bố về tranh thủ buổi trưa trời nắng không làm được, nên về ăn cơm và ngủ trưa với con. Trước khi đi con gái còn gọi lại.
Con gái: Bố con bảo, Từ từ đã.
Bố: có chuyện gì vậy con
Con gái: Con bảo này
Bố: Có chuyện gì nói nhanh lên con, bố phải đi không muộn rồi
Con gái: bố Cẩu con mấy cái đã
Thế là 2 bố con lại lên giường cẩu mấy cái rồi bố mới đi được
Có hôm thì vào trong xe rồi, nổ máy rồi, con còn gọi lại
Con gái: Ra ngoài con bảo đã
Bố: Có chuyện gì vậy con
Con gái: Ôm cổ bố cái đã
Thế là cứ ôm cổ bố thế một lúc, rồi mới đồng ý cho bố đi.
Lúc nào cũng thế Muỗm không sợ bố tí nào. Vì chưa bị bố đánh lần nào. Và lúc nào cũng coi bố như bạn bè cùng trang lứa vậy.
Ngày 07/07/2009
Muỗm đang chơi gần 10h đêm rồi thì bảo bà: Bà điện thoại ngay cho bố cháu đi, cháu nhớ lắm rồi, không chịu được nữa.
Muỗm: Bố về ngay ngủ với con nhé. Con đợi bố nhé. Rồi tắt máy luôn.
Hơn lệnh của chỉ huy, Bố lại về ngủ với con, mặc dù lúc đó đã uống rượu nhiều rồi. Hai bố con nói đủ mọi thứ chuyện đến 12h đêm vẫn chưa ngủ. Cả đêm M ôm cổ bố ngủ. 5h30 sáng bố đã muốn dậy sang công trường rồi, nhưng thấy con gái ôm chặt cổ bố ngủ ngon quá nên không đành lòng đánh thức em bé. Mãi đến 7h30 bố mới đi làm được. Sang đến nơi các chú đã sắp nghỉ rồi vì trời nắng quá. Nhưng bố bảo, cảm giác mùi của con vẫn quanh quẩn với bố.
Muỗm: Bố về ngay ngủ với con nhé. Con đợi bố nhé. Rồi tắt máy luôn.
Hơn lệnh của chỉ huy, Bố lại về ngủ với con, mặc dù lúc đó đã uống rượu nhiều rồi. Hai bố con nói đủ mọi thứ chuyện đến 12h đêm vẫn chưa ngủ. Cả đêm M ôm cổ bố ngủ. 5h30 sáng bố đã muốn dậy sang công trường rồi, nhưng thấy con gái ôm chặt cổ bố ngủ ngon quá nên không đành lòng đánh thức em bé. Mãi đến 7h30 bố mới đi làm được. Sang đến nơi các chú đã sắp nghỉ rồi vì trời nắng quá. Nhưng bố bảo, cảm giác mùi của con vẫn quanh quẩn với bố.
Thursday, 2 July 2009
Ngày đầu tiên đi học
Hôm nay là ngày đầu tiên con đi học ở nhà cô giáo Lan để chuẩn bị thi vào lớp 1. (Chưa biết chữ nào mà đã bắt Thi, mẹ không muốn nói giáo dục của VN hiện nay là DỞ HƠI thì cũng không giống ai). Hôm qua ông bà ngoại đưa con đến gặp Cô. Nhiều điều làm ông bà trăn trở, nào là các bạn đã biết đọc biết viết cả rồi, còn mỗi mình con chưa biết gì. Nào là lớp sẽ rất đông, cô giáo thì không thể giám sát hết…..Đủ mọi thách thức trước mắt.
Sau khi ra về ÔB đều rất buồn và lo lắng, vì tính cách của con cũng hơn “đặc biệt”, if cô giáo nhẹ nhàng thì con sẽ rất ngoan, và ngược lại. Thế là 2 ông cháu chuẩn bị tinh thần ngày mai đi học bằng việc đi ra hiệu sách mua 2 quyển vở kẻ 5 ly và 3 chiếc bút chì. Bà thì cả đêm không ngủ được, lo cháu không theo kịp các bạn. Hơn nữa suốt ngày Bà lo lắng nếu cháu học không tốt trách nhiệm lớn nhất là Bà (Đúng là người già con nhỉ)
Thế là từ giờ Muỗm đi học ngày 2 buổi, chiều thứ 3 và thứ 5. Mặc dù không muốn nhưng mẹ cũng không thể để con là trường hợp “cá biệt” khi vào lớp 1 mà chưa biết gì được. Vô hình chung, mẹ cũng bị cuốn theo phong trào “học thêm” của hệ thống giáo dục VN.
Chiều nay là buổi học đầu tiên của con (thứ 5, ngày 02 thang 7 nam 2009). ÔB thờ phào nhẹ nhõm khi đón con, Cô giáo rất khen và con cũng rất phấn khởi về ngày đi học đầu tiên. Con còn kể với mẹ lớp con có 12 người, 3 bạn nam và 9 bạn nữ. Bà chat với mẹ giọng rất phấn khởi là Muỗm được cô giáo khen viết nhanh và đẹp nhất lớp. Con viết 3 trang trong vòng 1h40 phút tại nhà cô giáo. Trang đầu con được 7, sang trang thu hai được 8 và trang cuối cùng được điểm 9.
Mẹ cũng theo dõi nhiều từ báo chí và biết rằng: chuyện học thêm trước khi vào lớp 1 là do phụ huynh chứ không phải do ngành giáo dục. Tâm lý phụ huynh là muốn cho con học thật giỏi nên trước khi con vào lớp 1 đã bắt học thêm or mời gia sư về dạy. Như thế mặt bằng chung của các con khác nhau. Nhà trường và cô giáo sẽ rất khó để có một chương trình phù hợp với các trình độ khác nhau.
Mẹ nghĩ, ví dụ tất cả các con vào lớp 1 như tờ giấy trắng thì nhà trường và cô giáo sẽ dễ hơn, nhưng cả lớp có 50 HS trong số đó 45 HS đã biết đọc và viết thông thạo rồi, còn lại 5 bạn sẽ là trường hợp cá biệt và cô giáo cũng sẽ không thể vì 5 bạn đó mà dạy lại cho 45 bạn kia được. Mẹ thực sự không hiểu VN hiện nay đang thay đổi ntn? Vì thế mà không ít bạn bè của mẹ đã cố gắng mọi cách để cho con đi học ở nước ngoài, để con họ có một môi trường thực sự tốt trong việc hình thành tính cách cũng như phát triển trí tuệ. Ít nhất là một sự ổn định, không thay đổi như ở VN….
Cái sự nghiệp học hành của con bây giờ là tiêu điểm của 4 ông bà hiện nay. Mẹ thì đơn giản hơn. Mẹ nghĩ văn hóa cũng là điều cần thiết nhưng những điều khác về đạo đức, văn hóa cũng quan trọng không kém. Mẹ sẽ không định hướng con là suốt ngày phải HỌC và chỉ biết có HỌC.
Sau khi ra về ÔB đều rất buồn và lo lắng, vì tính cách của con cũng hơn “đặc biệt”, if cô giáo nhẹ nhàng thì con sẽ rất ngoan, và ngược lại. Thế là 2 ông cháu chuẩn bị tinh thần ngày mai đi học bằng việc đi ra hiệu sách mua 2 quyển vở kẻ 5 ly và 3 chiếc bút chì. Bà thì cả đêm không ngủ được, lo cháu không theo kịp các bạn. Hơn nữa suốt ngày Bà lo lắng nếu cháu học không tốt trách nhiệm lớn nhất là Bà (Đúng là người già con nhỉ)
Thế là từ giờ Muỗm đi học ngày 2 buổi, chiều thứ 3 và thứ 5. Mặc dù không muốn nhưng mẹ cũng không thể để con là trường hợp “cá biệt” khi vào lớp 1 mà chưa biết gì được. Vô hình chung, mẹ cũng bị cuốn theo phong trào “học thêm” của hệ thống giáo dục VN.
Chiều nay là buổi học đầu tiên của con (thứ 5, ngày 02 thang 7 nam 2009). ÔB thờ phào nhẹ nhõm khi đón con, Cô giáo rất khen và con cũng rất phấn khởi về ngày đi học đầu tiên. Con còn kể với mẹ lớp con có 12 người, 3 bạn nam và 9 bạn nữ. Bà chat với mẹ giọng rất phấn khởi là Muỗm được cô giáo khen viết nhanh và đẹp nhất lớp. Con viết 3 trang trong vòng 1h40 phút tại nhà cô giáo. Trang đầu con được 7, sang trang thu hai được 8 và trang cuối cùng được điểm 9.
Mẹ cũng theo dõi nhiều từ báo chí và biết rằng: chuyện học thêm trước khi vào lớp 1 là do phụ huynh chứ không phải do ngành giáo dục. Tâm lý phụ huynh là muốn cho con học thật giỏi nên trước khi con vào lớp 1 đã bắt học thêm or mời gia sư về dạy. Như thế mặt bằng chung của các con khác nhau. Nhà trường và cô giáo sẽ rất khó để có một chương trình phù hợp với các trình độ khác nhau.
Mẹ nghĩ, ví dụ tất cả các con vào lớp 1 như tờ giấy trắng thì nhà trường và cô giáo sẽ dễ hơn, nhưng cả lớp có 50 HS trong số đó 45 HS đã biết đọc và viết thông thạo rồi, còn lại 5 bạn sẽ là trường hợp cá biệt và cô giáo cũng sẽ không thể vì 5 bạn đó mà dạy lại cho 45 bạn kia được. Mẹ thực sự không hiểu VN hiện nay đang thay đổi ntn? Vì thế mà không ít bạn bè của mẹ đã cố gắng mọi cách để cho con đi học ở nước ngoài, để con họ có một môi trường thực sự tốt trong việc hình thành tính cách cũng như phát triển trí tuệ. Ít nhất là một sự ổn định, không thay đổi như ở VN….
Cái sự nghiệp học hành của con bây giờ là tiêu điểm của 4 ông bà hiện nay. Mẹ thì đơn giản hơn. Mẹ nghĩ văn hóa cũng là điều cần thiết nhưng những điều khác về đạo đức, văn hóa cũng quan trọng không kém. Mẹ sẽ không định hướng con là suốt ngày phải HỌC và chỉ biết có HỌC.
Subscribe to:
Posts (Atom)