Tối qua bố mất gần 1 tiếng đt cho mẹ kể chuyện con và công việc.
Câu đầu tiên là MẸ CÓ BIẾT CON GÁI MẸ THẾ NÀO KHÔNG?
Con gái: Bố về cho con đi nhà phao nhé, nếu không con sẽ chơi điện tử đấy. Con chào bố, và cúp máy luôn. (Không đợi 1 lời giải thích)
Như một lời thách thức, bố rất bận nhưng vẫn cố gắng sắp xếp cv về với con. Về đến nhà là con xà ngay vào lòng bố.
Con: Biết ngay mà, hehehe, thế nào bố cũng phải về
Bố: Con vừa chơi điện tử đúng không
Con: Không đâu. Bà không cho chơi. ĐÂY phải chịu đấy.
Bố: (Quay mặt đi chỗ khác cười), ĐÂY là ai?
Con: (Vỗ tay vào ngực) là con chứ còn ai nữa
(Cả ông bà và bố đều quay mặt đi chỗ khác cười)
Thế rồi 2 bố con lại vòng vèo khắp TP Ninh Bình.
Con chơi gần 30 phút ở nhà phao. Bố mỏi chân nên ngồi vào quán cạnh đó uống nước.
Con: Lần sau khi con chơi là bố phải ngồi đây để coi con nhé
Bố: Bố mỏi chân và khát nước quá nên phải vào quán uống nước
Con gái: Mỏi chân cũng phải đứng, nếu mỏi quá thì bố cứ ngồi bệt xuống đất mà coi con.
Bố: ừ lần sau bố sẽ rút kinh nghiệm
Con: Bố là hay LẨN lẵm đấy nhé.
Bố: Sao con lại nói bố thế, không được nói thế nhé
Con: Bố hay LẨN còn gì nữa.
Bố: Ạc Ạc
Con: Con khát nước quá bố ah.
Bố gọi cho con một chai lavi.
Con: nói nhỏ vào tai bố, ở đây có nước dừa đấy. Giá mà được uống thì đỡ khát hơn bố nhỉ? (M có một ưu điểm là không bao giờ đòi mua quà or đòi ăn uống ở trên đường, nều thích thì phải nói nhỏ với bố or mẹ thôi, M đã được mẹ dạy như thế mỗi lần đi Big C or Vincom)
Bố: lưỡng lữ (vì bố không thích Muỗm uống Đá ở ngoài quán)
Con: Con không đau bụng đâu bố ah.
Bố: Hay là con uống không đá nhé, bố gọi cho con 1 quả dừa nhé.
Con: Uống không đá thì chán chết, không còn ngon nữa.
Bố: Đồng ý gọi cho con 1 cốc nước dừa
Thấy con sắp uống xong, bố rủ con về, nhưng hình như con muốn có thêm thời gian ở với bố hay sao ấy. Lần lừa không chịu về và luyên thuyên đủ chuyện (giống kiểu bạn bè ấy). Rủ mãi không được, bố đành phải nói thật.
Bố: Con ơi, bố buồn Tè lắm rồi, về đi con
Con: Từ từ đã
Bố: Nhưng bố không chịu được nữa
Con: Thì bố cứ Tè ra quần ấy, rồi về nhà thay quần khác
Giọng tưng tửng thế, bố suýt nữa thì ... ra quần thật. Tìm mãi không thấy chỗ nào để giải quyết nỗi buồn. Bố đành phải làm biện pháp cương quyết ra xe trước, rồi trả vờ đi. Con thì cứ ngồi khêu 4-5 sợi dừa còn sót lại trọng cốc. Như cố tình không để ý. Nhưng thấy bố đóng cửa xe là sợ và chạy ù ra, ròi cười khanh khách.
Bố còn kể:
Hôm qua bố về tranh thủ buổi trưa trời nắng không làm được, nên về ăn cơm và ngủ trưa với con. Trước khi đi con gái còn gọi lại.
Con gái: Bố con bảo, Từ từ đã.
Bố: có chuyện gì vậy con
Con gái: Con bảo này
Bố: Có chuyện gì nói nhanh lên con, bố phải đi không muộn rồi
Con gái: bố Cẩu con mấy cái đã
Thế là 2 bố con lại lên giường cẩu mấy cái rồi bố mới đi được
Có hôm thì vào trong xe rồi, nổ máy rồi, con còn gọi lại
Con gái: Ra ngoài con bảo đã
Bố: Có chuyện gì vậy con
Con gái: Ôm cổ bố cái đã
Thế là cứ ôm cổ bố thế một lúc, rồi mới đồng ý cho bố đi.
Lúc nào cũng thế Muỗm không sợ bố tí nào. Vì chưa bị bố đánh lần nào. Và lúc nào cũng coi bố như bạn bè cùng trang lứa vậy.
Thursday, 9 July 2009
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment