Bằng giờ tuần trước mẹ chia tay ông bà, 2 bố con lên đường ra sân bay để đi học. Hôm đó con mặc áo dài đỏ đẹp lắm, con rất vui vì sắp được đi chơi cùng anh Cuội ở Sân Bay, còn mẹ thì buồn lắm, buồn đến đứt ruột ra con ạh. Khi học ở Thái lan về mẹ nghĩ sẽ không bao giờ mẹ xa con nữa, nhưng rồi mẹ lại đi con ạh. Có lẽ đó là số phận. Hôm nay mẹ vẫn chưa có máy tính để dùng, mẹ vẫn hàng ngày đến trường đọc sách, mới có 4h chiều mà ngoài trời đã tối đen như mực, tất cả mọi người trong lab của mẹ đều cặm cụi với máy tính, tài liệu. Có lẽ mỗi mình mẹ một tâm trạng, tài liệu đặt ở trước mặt mà tâm tưởng mẹ lại đang ở Việt nam. Giá như cả gia đình mình được ở đây nhỉ. Con đi học từ hôm qua rồi đúng không? Con có buồn không? Có khóc không. Đừng khóc con nhé, ai cũng phải đi học mà, mẹ 32 tuổi rồi mà vẫn phải đi học đấy con ạh, sau này con cũng sẽ phải học nhiều như thế. Con ở nhà cố gắng nghe lời Ông Bà, bố nhé. Mẹ yêu con nhiều lắm, Mẹ cũng nhớ bố nhiều. Mẹ hôn 2 bố con nhé! Mẹ không biết đến khi nào mẹ mới về được với 2 bố con đây. Mẹ thèm được nằm giữa 2 Bố con quá. Con có yêu mẹ không? Có thương mẹ không? Mẹ ao ước, cầu mong công việc của bố tốt để bố có thể quan tâm, chăm sóc con được tốt hơn.
No comments:
Post a Comment