Mẹ nhớ là cách đây khoảng 3 tuần một lần mẹ nói với Bà là mẹ thèm nhất là cua biển, thế là bố hôm qua bố mua luôn cho mẹ con mình 2 con (To đùng, cua gạch). Mẹ thấy HP lắm con ạh vì bố rất tâm lý và biết chiều người khác, nhưng có điều là bố có chiều hay không thôi. Và con đã thừa hưởng hoàn toàn tính cách đó của Bố, con biết là lúc nào con ngoan, và con biết lúc nào con hư, có điều là con biết con hư nhưng con vẫn làm. Sáng nay bố mẹ đưa con đi mua quần áo để chuẩn bị cho con về NB đi nhà trẻ, sau đó cho con di VINCOM chơi. Lâu lắm rồi gia đình mới được đi chơi cùng nhau, được vui vẻ, tự tin đi cùng nhau. Đáng lẽ cái điều này xẩy ra thường xuyên và lâu lắm rồi, nhưng vì điều kiện công tác, hoàn cảnh kinh tế, cách suy nghĩ của Bố nên gia đình mình ít có đk đi chơi cùng nhau. Nhưng dù ở hoàn cảnh nào mẹ cũng cố gắng cho con có một tuổi thơ có những kỷ niệm đẹp và hạnh phúc.
Mẹ chỉ buồn là ngày nào mẹ cũng phải nặng lời với con vì nói con không nghe lời, con có biết mẹ thương con như thế nào không? Nhưng con cũng phải hiểu rằng mẹ rất bực mình và buồn vì chuyện con bướng bỉnh. Hôm nọ ngồi nói chuyện với Cô Hường, cô ấy kể chuyện Ngọc Mai ngoan lắm, nghe lời mẹ, nghe lời Ông Bà, về quê thì vui vẻ với tất cả mọi người…Mẹ nghe mà thèm con được như Ngọc Mai. Sáng nay mẹ đi làm ngồi trên xe bus với Bác Mai, bác ấy cũng bảo anh Sơn ngoan lắm, chỉ nói một lần là nghe lời, từ bé đến giờ anh ấy chưa bao giờ bị đánh, chỉ nói nặng là quá đáng lắm rồi. Mẹ càng nghĩ càng thương con, tại sao con lại để cho mọi người hay mắng và đánh mình thể nhỉ????????
No comments:
Post a Comment