15/10/2003
Cài gì đến cũng sẽ đến, cái ngày khủng khiếp nhất với mẹ. Con và bà về VN, mẹ ở lại AIT học. Thật là hóa điên hoá dại khi bà bế con vào phòng làm thủ tục bay. Mẹ không tin rằng mẹ lại có thể quay về AIT được. Trước đó 1 tháng, mẹ đã khóc thầm rồi, Bà cũng khóc khi mẹ đi học, Bà thương 2 mẹ con mình lắm, nhưng tình cảnh lúc này khó khăn qua con ah, không có ai chăm con, vì visa của Bà hết hạn, thức ăn cho con cũng không đa dạng vì không phải ngày nào cũng đi chợ được, sữa của mẹ cũng gần hết. Vì mẹ phải học vất vả quá, hàng ngày thức đến 3h sáng học, lúc đấy mời được ôm con ngủ, bà lại sang giường bên kia ngủ. Sáng ra mẹ cho con Bú rồi đi học, hàng ngày trôi qua như thế 2 tháng thật là nhanh. Có 3 xe taxi đưa Bà, con, và Dì Vân
Ở sân bay mẹ đã cho con bú lần cuối cùng, cái mồm con xinh lắm, con đã bú rất no, nhưng con có biết rằng từ đấy trở đi con không bao giờ được bú mẹ nữa không? Mẹ đọc ác quá nhỉ. Không phải đau con ah, vì con mà mẹ mới đi học đấy.
Đất trời như xụp đổ khi con về VN, mẹ không thể khóc được thành tiếng, mà chỉ thấy ruột gan đau thắt lại như có ai bóp chặt vậy. Khi màn đêm buông xuống mới khủng khiếp làm sao, mẹ nằm co ro trong phòng như một con mèo hen, không có Bà, không có con. Lúc đó mẹ cảm giác, chết cũng không chết được và sống cũng không sống được. Mẹ chỉ thấy như có người bóp ở cổ họng, không tài nào nhắm mắt được…. Ngàn lần mẹ mong con hiểu cho mẹ nhé, mẹ không biết phải làm gì để từ bù đắp cho con. Hôm đấy là ngày cuối cùng con bú sữa mẹ.
No comments:
Post a Comment