Thursday, 31 January 2008

01/02/2008

Tối qua Con ngủ với ông Nội, khoảng 5h30 phút sáng ông dậy đi tè, giật mình tỉnh dậy không thấy ông đâu. Con sợ quá khóc, ông chạy vội lên với con và dỗ dành ngủ tiếp nhưng con đã giận ông, quay mặt vào tường và nói ÔNG ĐI LUÔN ĐI, ÔNG ĐI CHỖ KHÁC NGỦ ĐI. Ông Nội chắc chịu đựng lắm đấy nhỉ? Chưa đứa con đứa cháu nào dám nói với ông như thế. Hôm nọ ông phàn nàn với ông Ngoại là TÔI CHƯA PHẢI CHIỀU ĐỨA CON ĐỨA CHÁU NÀO THỀ MÀ ĐỐI VỚI MUỖM TÔI KO DÁM NÓI NẶNG ĐẾN NÓ. Có lẽ con nhậy cảm quá ư.

Ông ngoại bảo là 2 tuần trở lại đây con lớn rất nhanh về tính cách, nói như bà cụ non. Hôm nọ 2 ông cháu đi từ nhà trẻ về đường trong làng, hàng ngày ông đi chậm, hôm đấy ông đi hơi nhanh một chút vì trời mưa phùn, con ngửa mặt lên nói với ông SAO ÔNG ĐI NHANH NHƯ GIÓ VẬY. Con thích ông đi chậm để con còn ngắm hoa dại hai bên đường.

Có hôm đi chơi về, thấy lông chim rụng xuống dưới đất và thức ăn của chim rơi, 1 tay cầm chổi, 1 tay cầm hót rác con nói NHÀ CỬA GÌ MÀ BỪA BỘN THẾ NÀY???? Có lẽ em Muỗm của mẹ đã lớn rồi nhỉ? Em Muỗm đã biết dùng nhiều từ ghép, từ láy để mô tả hành động, sự việc rồi đấy.
Hôm nay Muỗm lên nhà Dì Vân Nam để chuẩn bị đi đón mẹ, mẹ vẫn áy náy là không mua được cái áo rét nào cho con. Nhưng áo xấu lắm con ah, nếu cái đẹp thì lại quá đắt, quá dày, không mặc được ở VN. Mẹ sẽ cố gắng tìm mua trước tết cho con nhé.

Wednesday, 30 January 2008

30/01/2007

Hà Nội 5-6 độ, ai cũng kêu rét lắm, mẹ thương con và Ông bà quá, ở nhà thông thuông, không được kín. Ở đây nhiệt độ thấp hơn nhưng mẹ có lò sưởi, và trong phòng kín bưng, nên mẹ không cảm thấy lạnh lại có chăn điện nữa nên mẹ càng thương con hơn.

Chiều nay mưa to và rét, bố về đón con cho đỡ lạnh, trời mưa các hàng rong đã nghỉ hết. Ra khỏi cổng con hỏi bố CÔ BÁN HÀNG ĐÂU RỒI BỐ NHỈ? Hỏi đi hỏi lại nhiều lần, bố đã đoán được con muốn gì nhưng con chỉ HỎI CÔ BÁN HÀNG THÔI MÀ. Bố gặng hỏi con mấy lần CON HỎI CÔ BÁN HÀNG LÀM GÌ? Sau một hồi ấp úng con nói CON HỎI CÔ BÁN HÀNG ĐỂ BỐ MUA BIM BIM CHO CON. Tại sao con lại “Tế nhị” đến thế nhỉ????? Bố thương quá về nhà mua cho hai bịch bim bim với tổng trị giá 20,000 đồng.

Nhưng mẹ không đồng ý bố hay mua Quà cho con ở cổng trường đâu nhé, lần này về mẹ sẽ đánh đít 2 bố con!

Thursday, 24 January 2008

24/01/2008

Tuần trước, con không được phiếu bé ngoan vì nói chuyện trong lớp với bạn Quân, khi ông đi đón, nhín thấy con lấy cặp và lấy phiếu bé ngoan ở trong túi từ tuần trước và cầm trên tay, đi ngay qua chỗ cô giáo. Như đoán trước được ý định của con, ông hỏi TUẦN NÀY CON CÓ ĐƯỢC PHIẾU BÉ NGOAN KO? Con ấp úng và nói nhẹ CON KHÔNG ĐƯỢC. Ông coi như không có chuyện gì xẩy ra, và theo dõi thái độ của con, ông dẫn con xuống sân và bảo HÔM NAY ÔNG SẼ MUA SCHOCOLAR CHO CON NHÉ. (mọi ngày ông chỉ mua Bim bim thôi, vì schocolar đắt hơn). Con tỏ ra hơi xấu hổ với ông về hành động trước đấy. Nhưng ông không mắng con, cũng không nói gì đến chuyện con tại sao con ko được phiếu bé ngoan, và để ý xem con sẽ phản ứng như thế nào, trên đường về nhà Ông hỏi, THẾ PHIẾU BẾ NGOAN LÚC NÃY CON CẦM LÀ CỦA AI VÀ Ở ĐÂU? Nhẹ nhàng con nói, ĐÓ LÀ PHIẾU BÉ NGOAN TỪ TUẦN TRƯỚC. Ông căn dặn con lần sau không được như thế, đặc biệt là không được cầm phiếu bế ngoan đi trước mặt cô giáo thế…. Tuần sau con cố gắng để được phiếu bé ngoan nhé. Xe vừa dừng trước cửa nhà ông Nội, câu đầu tiên con nói với ông bà Nội là TUẦN NÀY CHÁU KHÔNG ĐƯỢC PHIẾU BÉ NGOAN. Như thế con đã nhận thức được vấn đề đúng không.
Có thể hành động tự bảo vệ lỗi lầm của mình bằng cách nói dối là bản năng của mỗi con người. Từ bé chúng ta ai cũng có bản năng đó, nếu được dạy dỗ, giải thích đó là việc làm không tốt, không đúng thì chúng ta sẽ không lặp lại hành động đó nữa, và ngược lại chúng ta cứ theo lối mòn nói dối và dần dần hình thành tính cách của con người. Mẹ rất mừng là mẹ đi học nhưng ở nhà có ông bà 2 bên chăm sóc, theo dõi con từng bước chân, cử chỉ, hành động để định hướng cho con thành người tốt sau này. Con cố gắng ngoan đừng phụ lại sự mong mỏi dạy dỗ của Ông bà Nội ngoại con nhé.



Wednesday, 23 January 2008

23/01/2008

Muỗm ơi, hôm nay mẹ nhìn thấy Tuyết đấy con ah. Cảm giác đầu tiên của mẹ khi nhìn thấy Tuyết là nhớ đến Con gái, Con chưa biết Tuyết là gì nhưng con đã được nghe cô giáo kể chuyện về ngày lễ Noel, về Ông già Tuyết đúng không? vì thế con rất thích được xem Tuyết và con gái hay hỏi mẹ TẠI SAO Ở VIỆT NAM KHÔNG CÓ TUYẾT AH? Nếu con ở đây chắc con thích lắm đấy. Sau này con cố gắng học giỏi ra nước ngoài học để được nhìn thấy Tuyết Con nhé.

Saturday, 19 January 2008


Không có mẹ ở nhà nên con ăn mặc "đẹp" chưa?

Thứ 7 ngày 19/01/2008



Đúng như những gì con hứa với ông, hôm nay bà ngoại về và con đã về ngủ với Ông bà ngoại. Con vui lắm, hát, kể chuyện và đọc thơ cho mẹ nghe. Sau 1 tuần con thuộc nhiều bài lắm. Bài con Muỗi, con Chim, chí chí trành trành, chuyện chú dê đen và dê trắng….. Hôm nay cả bố về nữa nên con rất vui mẹ ah. Chỉ còn đúng 2 tuần nữa là con được đi đón mẹ rồi. Nhưng MẸ ƠI CON NHỚ HỘP BÚT CHÌ MÀU LẮM, MẸ DƠ LÊN CHO CON XEM MỘT TÍ THÔI?

Thứ năm ngày 17/01/2008

Cả tuần nay mẹ không được nói chuyện với Con. Mẹ buồn lắm, chẳng lẽ con không nhớ mẹ sao?????

Chủ Nhật, ngày 13/01/2008

Bà lại lên HN với em Bống rồi. Con nhớ bà lắm, bà đi vắng căn nhà trở nên trống vắng hơn bao giờ hết. Ông ngoại đi đâu con theo đi đấy. Và kết quả của nỗi buồn là không chịu được, khóc và đòi sang Bà Nội ngủ. Sợ cháu khóc thương quá, ông đã cho con sang Bà Nội. Đêm đó, Ông đi ngủ sớm, 12h Ông nghe rõ tiếng Ông Nội gọi ÔNG MINH ƠI, vùng dậy và chạy ra mở cửa, nhưng không có ai, ông lại đi ngủ, đến khoảng 2h ông lại nghe rõ tiếng Con gọi ÔNG NGOẠI ƠI, cũng vội vàng mắt nhắm mắt mở ra mở cửa nhưng cũng không có ai. Thế rồi ông nằm đó mong trời sáng để sang với con. Sáng thứ 2 ông Ngoại đem quần áo cho con và đưa con đi học, chiều ông đón về, con hỏi ông HÔM QUA ÔNG NGỦ MỘT MÌNH CÓ BUỒN KHÔNG? Ông bảo BUỒN, TỐI NAY CON VỀ NGỦ VỚI ÔNG NHÉ, nhưng con không đồng ý và nói rằng CON VỀ CON CŨNG BUỒN LẮM!!!, KHI NÀO BÀ VỀ CON MỚI VỀ CƠ.

Tuesday, 8 January 2008

08/01/2008

Quả dưa hấu là nét cong tròn khép kín, quả cà chua cũng là nét cong tròn khép kín. Con biết vẽ tất cả các loại quả rồi mẹ ah. Hoa đồng tiền giống ông mặt trời, hoa hướng dương giống hoa đồng tiền nhưng to hơn, và có hạt ở trong…. Đấy là những khái niệm đầu tiên cô giáo dạy tớ đấy!

Saturday, 5 January 2008

05/01/08

Hình ảnh Ông ngoại đầu bạc trắng, cặm cụi, lấy kính sửa WC cho con, Con thì lầm lũi, lầm lũi, nửa nằm nửa ngồi vẽ hoa hướng dương…. Mẹ thấy đau sót quá con ạh. Mẹ biết cả 2 ông cháu đều rất buồn vì Bà đi vắng. Giá như lúc này mẹ ở nhà với con thì con sẽ đỡ nhớ Bà hơn. Giá như bố không bận Thi công thì con đỡ nhớ mẹ hơn. Mẹ có lỗi với con đấy con ạh. Có lẽ mẹ đã sai lầm khi chọn con đường đi học. Không học mà được ở gần nhau, chăm sóc con có lẽ sẽ tốt hơn là đi học Con ah. Tất cả sự nghiệp, công danh, tiền bạc đều tiến đến VUI VẺ, HẠNH PHÚC, THƯƠNG YÊU nhau thôi mà Con.

Friday, 4 January 2008

04/01/08

Đang chát với mẹ thì có chuông đt, em bé vội bỏ mic và nhấc đt lên CON ĐÃ THUỘC THÊM 1 BÀI HÁT NỮA RỒI, HOA TÍM, HOA ĐỎ, HOA VÀNG…. Sau một hồi mếu máo và nói trong nước mắt NHƯNG BÀ VỀ ĐÂY VỚI CON CƠ, CON NHỚ BÀ LẮM. Khổ thân con quá, con ở với bà từ bé mà, tình cảm của con dành cho bà không gì có thể thay thế được, không ai có thể thay thế bà, không ai làm con vui bằng có bà ở bên cạnh. Có phải vì con Bú bà sau khi cai sữa mẹ không khi ấy con mới được 6 tháng 10 ngày? Bà đi vắng giọng của con buồn hơn nhiều. Con cứ tha thẩn, không chịu rời ông nửa bước. Nhà có 2 ông cháu với nhau, thương quá cơ.

Thursday, 3 January 2008

03/01/2008

Dì Vân Nam đẻ em bé rồi, bà Ngoại lên HN với Dì. Hôm nay nghe đồn rằng con quyết tâm ngủ bên Ông Bà Nội, Ông đang nói với mẹ như thế thì nghe vọng tiếng gọi của con ÔNG NGOẠI ƠI MỞ CỬA CHO CHÁU. Dừng nói chuyện một lúc để Ông ra mở cổng cho con, bước vào nhà với chiếc mũ trên đầu, dáng thất thểu, qua WC mẹ thấy Con buồn lắm, và con nói rằng nhớ Ông ngoại lắm không ngủ ở bên Ông Nội được. Mẹ thương con lắm. Hôm nay bố lại bận không về với con được. Mẹ hiểu con lúc này cần lắm những người thân như Bà Ngoại, Bố, Mẹ, mặc dù con rất yêu Ông ngoại nhưng lúc này trong nhà trống vắng quá, nên con thấy buồn lắm mẹ ah. Giá như lúc này mẹ ở bên con thì con sẽ không buồn như thế đâu đúng không? Hôm nay là tròn 3 tháng mẹ đặt chân lên đất này. Mẹ mới đi được 1/12 quãng đường con ạh.

Wednesday, 2 January 2008

2/1/2008

Sau khi nghe mẹ đọc chuyện con đã đau tai và chào mẹ. Mẹ đang nói chuyện với Bà thì Con đã chỉ vào mặt mẹ ở WC màn hình máy tính và nói rằng. LẦN NÀY MÀ VỀ THÌ MẸ ĐỪNG CÓ MÀ ĐI NỮA NHÉ, ĐỪNG CÓ MÀ TƯỞNG NHÉ, CON NHỚ MẸ LẮM ĐẤY NHÉ, ĐỪNG CÓ MÀ TƯỞNG ĐẤY, CU ĐINH CU ĐI. BÂY GIỜ MẸ ĐỪNG CÓ MÀ VỀ NỮA NHÉ. XIN LỖI NHÉ, XIN LỖI NHÉ. MẸ THÒ ĐẦU RA CHO CON SỜ MẸ NÀO. Mẹ thương con quá. Mẹ hiểu con định nói gì nhưng con ko diễn đạt hết ý. Con 3 năm nữa cơ con ah, mẹ mới đi hết được 3/36 quãng đường. Con cố gắng nhé, mẹ cũng ĐỨT RUỘT vì thương 2 bố con ở nhà. Cả nhà ta cùng cố con nhé.

0/01/2008

HÔM NAY CON NGOAN LẮM MẸ ẠH, NGOAN HƠN LAN CHI NHIỀU. NHƯNG CON KO NGOAN BẰNG CHỊ QUỲNH CHI….Đó là những lời con tự nhận xét về mình. Mẹ hiểu những gì con muốn nói. Mẹ rất vui khi con ngoan, vâng lời ông bà, và bố. Năm mới 2008 mẹ đi chùa ở gần Mitaka để chúc cho gia đình ta luôn khoẻ mạnh, hạnh phúc, vui ve và tràn ngập tiếng cười.