Saturday, 19 January 2008
Chủ Nhật, ngày 13/01/2008
Bà lại lên HN với em Bống rồi. Con nhớ bà lắm, bà đi vắng căn nhà trở nên trống vắng hơn bao giờ hết. Ông ngoại đi đâu con theo đi đấy. Và kết quả của nỗi buồn là không chịu được, khóc và đòi sang Bà Nội ngủ. Sợ cháu khóc thương quá, ông đã cho con sang Bà Nội. Đêm đó, Ông đi ngủ sớm, 12h Ông nghe rõ tiếng Ông Nội gọi ÔNG MINH ƠI, vùng dậy và chạy ra mở cửa, nhưng không có ai, ông lại đi ngủ, đến khoảng 2h ông lại nghe rõ tiếng Con gọi ÔNG NGOẠI ƠI, cũng vội vàng mắt nhắm mắt mở ra mở cửa nhưng cũng không có ai. Thế rồi ông nằm đó mong trời sáng để sang với con. Sáng thứ 2 ông Ngoại đem quần áo cho con và đưa con đi học, chiều ông đón về, con hỏi ông HÔM QUA ÔNG NGỦ MỘT MÌNH CÓ BUỒN KHÔNG? Ông bảo BUỒN, TỐI NAY CON VỀ NGỦ VỚI ÔNG NHÉ, nhưng con không đồng ý và nói rằng CON VỀ CON CŨNG BUỒN LẮM!!!, KHI NÀO BÀ VỀ CON MỚI VỀ CƠ.
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment