Cái gì đến rồi cũng sẽ đến, mẹ buồn lắm, cả đêm không ngủ được, chỉ muốn thức để ôm 2 bố con. Chỉ còn vài tiếng nữa là 2 bố con về rồi.
Mẹ không muốn về phòng, cứ quanh quẩn ở Sân bay để có cảm giác vẫn được gần con, để mẹ có cảm giác là chỉ cách 2 bố con cái cánh cửa hải quan thôi. Nhưng rồi 11h, bảng điện tử cũng báo VN955 depatured, mẹ đành phải lê tưng bước chân nặng nề ra về, mẹ như người rơi xuống vực thẳm vậy, như người mất hồn, mẹ còn để quên điện thoại trên ghế đợi tàu, may quá lúc chuẩn bị lên tàu, mẹ ngoáy lại chỗ ngồi thì nhìn thấy đt, if không thì sẽ rắc rối to. Lúc đó mẹ mới phải nhận thức được rằng, phải tỉnh lại thôi, phải chấp nhận sự thật thôi, không còn cách nào khác đâu. Mẹ vẫn muốn trốn tránh sự thật, mẹ sợ nhất cảm giác về đến phòng, vẫn chăn đệm đó, mà không thấy 2 bố con đâu, mẹ đã đi lang thang o Ueno, 2h30 mẹ mới về đến nhà, cố gắng nhưng không thể kìm nén được nữa, mẹ đã ôm lấy chăn của con và khóc tức tưởi. Thế là một mình mẹ với căn phòng trống rỗng còn vương vấn nhiều kỷ niệm của con, nào là gấu bông, nào là con vịt dán lên tường, nào là những tờ giấy con cắt nhỏ trả vờ làm tiền, nào là con mèo con dán ở đầu giường và dặn mẹ nếu nhớ con thì mẹ sờ tay vào đó nhé….Không biết mẹ phải mất mấy ngày để bắt đầu công việc đây. Cảm giác thật kinh khủng, lần này là lần thứ 2 mẹ phải chia tay con ở sân bay, cái cảm giác chia tay con ở sân bay Donmuong-Bangkok vẫn còn nguyên đó…. Còn hơn 17 tháng nữa mẹ mới xong con ah. Chặng đường phía trước còn gian nan lắm, con cũng sắp bắt đầu đi học lớp 1 rồi, 2 bố con cố gắng nhé, mẹ cũng sẽ cố gắng, cả nhà ta cùng cố gắng nhé.
Monday, 4 May 2009
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment