Tuesday, 25 November 2008

Điểm 10 đầu tiên!

Mỗi lần thấy cảnh con lần lữa dứt máy tính ra đi ngủ mà mẹ như đứt từng khúc ruột vậy, chỉ vì tội ham chơi thôi mà cứ để mọi người phải nhắc mãi. Không cho con chơi thì cũng thương, mà cho con chơi thì lại sợ, đã có nhiều gương HỎNG vì mê điện tử con ah. Nhưng mẹ cứ nghĩ mãi giờ không cho con chơi thì con chơi cái gì? Đâu là trò chơi của Trẻ con ngày nay, quanh đi quẩn lại chỉ từ Bà Nội sang Bà Ngoại, xem ti vi, nghe chị Thỏ ngọc đọc chuyện, chơi điện tử. Mẹ nghĩ lại hồi mẹ còn nhỏ buổi tối thường được tụ tập chơi ở một khu chơi tập thể, rộng rãi, có cả người lớn và trẻ con ra ngồi hóng mát, chơi các trò trẻ con như nhảy dây, kéo co, chuyền, u, nhẩy ngựa… Mẹ nhớ hồi mẹ học lớp 8 rồi còn chơi nhẩy ngựa với các bạn trai cũng trang lứa, có vấn đề gì đâu. Nhưng bây giờ các con khác thời của mẹ ngày xưa nhiều, các con được sống cuộc sống đầy đủ cả về vật chất và tinh thần, vì thế các con phát triển sớm hơn rất nhiều. Là mẹ chắc ai cũng muốn con mình được hưởng đk tốt nhất, nhưng cũng không khỏi lo lắng, vì cái gì cũng có 2 mặt của nó con ah. Nhiều lần mẹ đã định không sử dụng máy tính nữa, nhưng như thế thì làm sao mẹ được chát với con, được nhìn thấy con mỗi ngày. Mẹ chỉ mong con tinh lọc và học hỏi những điều tốt và tránh những điều xấu. Tất cả phụ thuộc vào bản lĩnh của con và nhờ trời phù hộ, cho con được ngoan ngoãn, nghe lời bố mẹ.

Mẹ không quên một điều là hôm nay con được điểm 10 đầu tiên, bà cứ bảo là điểm 10 mừng SN bố. Nhưng con đã khoe với mẹ kèm theo một câu nói nhẹ BỐ CẦM TAY CON. Thế là tốt con ah, con thật thà lắm. Mẹ yêu con nhiều lắm, con biết không?

Monday, 24 November 2008

Sinh nhật bố Hào

Hôm nay SN bố Hào, mẹ đã nhắn 8 tin nhắn cho bố và đt chúc mừng 2 lần nhưng vấn thấy thương 2 bố con quá. Hnay bác Nhàn mời cơm ÔB và cả nhà, mẹ đt về gặp bà, nghe giọng bà khoẻ mẹ cũng rất vui.

Nhìn cảnh 2 bố con bên nhau chơi điện tử, mẹ nhớ và thương 2 bố con quá, có phải mẹ ở nhà thì cả nhà sẽ đi ăn, đi chơi đâu đó or mẹ sẽ mua quà SN tặng bố. Chắc bố sẽ không buồn như này, mẹ hiểu bố chỉ không nói ra thôi, chứ bố cũng tình cảm lắm, và bố cũng cần tình cảm lắm. Chỉ có điều bố mẹ hay phải xa nhau, nên những ngày lễ tết, sinh nhật không có cơ hội quan tâm đến nhau.

Hình như lâu lắm rồi mẹ không có cơ hội tặng quà SN bố, sao thế nhỉ? Năm ngoái mẹ cũng vừa sang Nhật học, năm trước thì sao nhỉ??? mẹ không nhớ, nhưng mẹ lại nhớ hồi SV, SN thật vui, cứ vào những ngày này là mẹ và các bạn trong phòng lại bàn bạc trước đó vài ngày xem nên tặng gì bố nhỉ, nên viết câu gì trong tấm thiệp chúc mừng nhỉ??? Có một năm mẹ viết “Có những lúc nhìn nhau người ta hiểu những gì cần nói với nhau phải không anh?” lời chúc này được để sâu trong đáy một chiếc hộp đựng 1 bông Hồng màu đỏ, dài…Mẹ nghĩ là bố vẫn còn nhớ.

Chiều nay chat với chú Dân, chú ấy kể những ngày này thời SV là chú Dân và Chú Cường say bí tỉ… Rồi kể chuyện bố rất manly, bố không thích chơi bời kiều không đoàng hoàng… Nói chung là sau khi nói chuyện với chú ấy, mẹ yêu bố nhiều hơn, mẹ cảm phục bố nhiều hơn.

Mẹ chỉ cầu mong bố sẽ gặp may mắn và thành công hơn trong công việc. Lúc đó mẹ con mình sẽ sướng lắm Con ah. Con ngoan, là một phần lớn đóng góp cho sự yên tâm công tác của bố mẹ đấy. Cả nhà ta cùng cố gắng con nhé! Dù bố mẹ luôn xa nhau nhưng vẫn tâm niệm chung một điều là cố gắng hết sức vì gia đình mình, vì con gái yêu quý của bố mẹ.

Saturday, 22 November 2008

22/11/2008

Mấy nay con lên HN chơi với ông bà, các bác, Dì và các anh chị em. Hnay bố sửa xe nên không đi được, mẹ cứ thương con mãi vì mẹ sợ nhất là những lúc mọi người đông đủ, có cả Bố và mẹ, còn Bố mẹ con thì đi vắng. Thương lắm con ơi, tối qua bao nhiêu lần định dt cho con, nhưng lại sợ con đang giận dỗi gì đó, thì thật là Khổ thân con….

Hnay chat với Dì mới biết là con rất ngoan, nhưng Dì kể, tối qua Bố em tôm cho Em T ngủ, con nói là EM TÔM SƯỚNG NHỈ, ĐƯỢC BỐ RU NÀY, KỂ BAO NHIÊU TRUỆN CHO NGHE NÀY, LẠI CON VỪA BẾ VỪA RU NỮA CHỨ. Dì bảo, Bà cứ thương mãi, bà bảo là KHI CON CÒN BÉ THÌ BỐ MẸ CON CŨNG BẾ THẾ, GIỜ LỚN RỒI KHÔNG BẾ ĐƯỢC, NẶNG LẮM.

Mấy nay mẹ cứ suy nghĩ miên man, liệu rằng khi đi học về thì con có cần sự chăm sóc của mẹ nữa không? Liệu rằng lúc đấy con có vượt ra khỏi tầm tay mẹ nữa không? Thời điểm này là cần mẹ nhất, thì mẹ lại đi học, bố thì bận bịu công việc, không gần con được. Mẹ có lỗi với con quá. Nếu sau này con ngoan thì OK, nhưng nếu con không ngoan thì làm thế nào nhỉ? Mẹ sẽ phải ân hận cả đời đúng không?

20/11/2008


Niềm vui của mẹ chẳng bao giờ được chọn vẹn cả con ah. Hôm qua mẹ đi study tour với nhà trường, lên Nikko, cũng khá đẹp con ạh, đặc biệt là tối đến có tuyết. Nhưng mẹ cứ thấy buồn và trống vắng điều gì đó, mẹ không thể cười tươi khi chụp ảnh được, chỉ gượng gạo cười vậy thôi, trong lòng mẹ ngổn ngang suy nghĩ về bố, về con.

Mẹ cứ hình dung cả nhà ta sang bên này chơi, mẹ sẽ mặc thật ấm cho con để con ra nghịch tuyết, để con thoả lòng mong ước. Thực ra mẹ cũng nghĩ nhiều và cầu toàn quá chứ nhiều người VN chưa một lần thấy Tuyết. Mẹ biết sau này lớn lên con cũng sẽ có cơ hội đi ra nước ngoài, cơ hội đi đây đi đó, được tiếp thu hiện đại và được nhìn ngắm cảnh đẹp như bây giờ mẹ được ngắm, nhưng mẹ cứ thấy thế nào ấy khi mẹ được hưởng cái điều đó mà bố và con thì không được.

Hình như chưa một chuyến đi chơi nào của mẹ được trọn vẹn, trước đây ở AIT cũng thế, mọi người đi chơi rất nhiều, mẹ thì chẳng đi đâu, có thể ở nhà không học được gì đâu, nhưng ít ra mẹ không cảm thấy day dứt.

18/11/2008

Mẹ nhớ lại đợt mẹ về vừa rồi, con rất bướng bỉnh, nhưng con đã lớn nhiều rồi, mà mẹ hiểu tính con, quát con không được, đánh càng không…. Vì thế mẹ hay cho con đi chơi vòng vèo để 2 mẹ con có tg ở bên nhau nhiều hơn, những lúc đó mẹ tranh thủ dạy con, thế nào là đúng, sai, thế nào là ngoan và không ngoan.

Có buổi chiều 2 mẹ con ra cánh đồng, cạnh con kênh đi về quê ngoại, lang thang hái hoa, bắt bướm, xem trứng ốc biêu, mẹ đã kể cho con nghe ngày bé mẹ theo bác Kiên đi bắt Hến ở chỗ này… Sau một hồi luyên thuyên chuyện trò, con ngửng đầu lên nhìn mẹ và bảo HAI MẸ CON HÔM NAY NÓI CHUYỆN VUI VẺ NHỈ. Mẹ muốn có nhiều thời gian bên con như thế hơn nữa. Nếu mẹ nhớ không nhằm là tối hôm đó con về nhà lại giận dỗi gì đó, hình như con đã quên mọi điều từ chiều mẹ nói gì. Nhưng mẹ luôn nghĩ rằng con biết hết mọi thứ chỉ có điều con có làm hay không thôi. Đó là điều mẹ lo ngại nhất về con.

Wednesday, 12 November 2008

Cũng như bao buổi chiều mẹ nt cho bố, vẫn những câu hỏi ANH CÓ VỀ VỚI CON ĐƯỢC KHÔNG? CON NGOAN KO?2 BO CON VUI KO? NHỚ MẸ KHÔNG? Sau khi nt là mẹ lại phấp phỏng, háo hứng mong nhận được hồi âm từ bố là con ngoan lắm, 2 bố con vui vẻ, nhưng cũng kèm thêm nỗi lo sợ ám ảnh về những tin nhắn đại loại là con bướng lắm, A ko thể nào chịu đựng được nữa.... or là bố không trả lời mẹ, có nghĩa là bố đang rất buồn or chán việc gì đó. Khi nhận được những tin nhắn như thế là mẹ lại không ăn được cơm, mặc dù trước đấy bụng đói meo. Cảm giác chán nản chào dâng.
Nhưng hôm nay mẹ lại may mắn nhận được tin HAI BỐ CON ĐANG CHƠI BÊN BÁC NHÀN,CON NGOAN LẮM, XINH LẮM,GIỐNG BỐ MÀ. Mẹ hiểu 2 bố con đang rất vui đúng không? Đấy làm niềm vui nhất của mẹ trong tuần này đấy.
Mẹ cầu mong và ao ước nhà mình sẽ như thế này mãi nhé.

Lang thang! lang thang!

Tối qua mẹ không thể ngủ được khi thấy hình ảnh em Muỗm mặc QA mầu vàng, lang thang ở trong phòng. Con rất muốn nói chuyện với mẹ nhưng con lại không nói vì để chứng tỏ là mình mạnh mẽ. Sau một hồi bà nịnh nọt con mới nói với mẹ, khi mẹ hỏi Bố đâu? Không về với con àh? Thì con đánh trống lảng, không trả lời mẹ. Mẹ hiểu con rất thích bố về với con, còn gì buồn hơn của một đứa trẻ con là khi cả bố và mẹ đi vắng. Mẹ không dám giận bố vì mẹ biết bố đang rất cố gắng trong công việc nhưng mẹ vẫn mong bố có thể thu xếp tg về ngủ với con, về chơi với con nhiều hơn.

Nhiều khi mẹ không hài lòng với bố vì bố bảo ÔNG ĐI ĐÓN CON ĐỂ ÔNG CÒN CHO CON CHƠI. Mẹ không hiểu tại sao lại như thế, chẳng lẽ bố không cho con chơi được àh. Chẳng lẽ bố không tắm cho con được àh. Mẹ không nghĩ bố ỷ nại vào OB đâu nhưng mẹ cũng không muốn bố tạo điều kiện cho OB chăm con hơn. Mẹ nghĩ con thích bố đón hơn là Ông bà đón, con thích chơi với Bố hơn là OB. Đấy là quy luật tất yếu đúng không con, ai mà chẳng yêu bố mẹ mình nhất.

Sunday, 9 November 2008

Nhìn ĐỒNG BÓNG chưa?

Có nên đưa con sang đây không nhỉ????

Mẹ thích nhất là gặp những người có Con rồi ở đây, để mẹ được thảo lòng tâm sự, thoả lòng than thở, và tìm sự chia sẻ, mẹ thực sự muốn đưa con sang đây để học cách tự lập của người Nhật, gặp ai mẹ cũng tham khảo là có nên đưa con sang đây không? Những thuận lợi và khó khăn gì nếu con sang đây, 30% số người thì nói NÊN, còn 70% là KHÔNG NÊN, điều đặc biệt là trong số những người nói KHÔNG thì có đến 90% đã có gđ or đã có con bên này rồi. Đó là dấu hỏi lớn đối với mẹ. Mẹ không biết nên như thế nào con ạh????

Nhìn cảnh 2 bố con dậy nhau học mà mẹ chỉ muốn về luôn thôi. Vừa giận con, con khó tính lắm, đỏng đảnh, đây đẩy, lúc cáu lên thì ầm ĩ, gào thét, nói hỗn, bố thì nóng tính…Thấy bố ném vèo quyển vở của con mà mẹ không chịu được, không biết rồi tình hình này sẽ kéo dài bao lâu nữa đây. GIá như con ngoan hơn thì có phải tốt không? Mỗi lần con ngoan là bố lại nt cho mẹ, bố vui lắm khi con ngoan, nếu con ngoan thì không có vấn đề gì, bố cũng yêu thương mẹ con mình nhiều hơn. Cũng phải thông cảm với bố, nhiều người chồng không ở nhà khi thiếu vợ được đâu. Mẹ đã đi xa nhiều lắm rồi, nên bố cũng thiệt thòi vì không được mẹ chăm sóc. Mà mẹ cũng chán hệ thống giáo dục của VN mình cơ, mới học mẫu giáo mà đã bắt phải học rồi, học gì mà nhiều thế, những tính cách khác thì không dậy, cứ học, học, chán thật con ah. Còn lâu mới đến năm 2010, không biết gia đình mình có tốt đẹp được đến lúc đấy không nhỉ? Chỉ còn 1 cách duy nhất là cả nhà cùng cố gắng thôi.