Mẹ nhớ lại đợt mẹ về vừa rồi, con rất bướng bỉnh, nhưng con đã lớn nhiều rồi, mà mẹ hiểu tính con, quát con không được, đánh càng không…. Vì thế mẹ hay cho con đi chơi vòng vèo để 2 mẹ con có tg ở bên nhau nhiều hơn, những lúc đó mẹ tranh thủ dạy con, thế nào là đúng, sai, thế nào là ngoan và không ngoan.
Có buổi chiều 2 mẹ con ra cánh đồng, cạnh con kênh đi về quê ngoại, lang thang hái hoa, bắt bướm, xem trứng ốc biêu, mẹ đã kể cho con nghe ngày bé mẹ theo bác Kiên đi bắt Hến ở chỗ này… Sau một hồi luyên thuyên chuyện trò, con ngửng đầu lên nhìn mẹ và bảo HAI MẸ CON HÔM NAY NÓI CHUYỆN VUI VẺ NHỈ. Mẹ muốn có nhiều thời gian bên con như thế hơn nữa. Nếu mẹ nhớ không nhằm là tối hôm đó con về nhà lại giận dỗi gì đó, hình như con đã quên mọi điều từ chiều mẹ nói gì. Nhưng mẹ luôn nghĩ rằng con biết hết mọi thứ chỉ có điều con có làm hay không thôi. Đó là điều mẹ lo ngại nhất về con.Saturday, 22 November 2008
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment