Mấy nay con lên HN chơi với ông bà, các bác, Dì và các anh chị em. Hnay bố sửa xe nên không đi được, mẹ cứ thương con mãi vì mẹ sợ nhất là những lúc mọi người đông đủ, có cả Bố và mẹ, còn Bố mẹ con thì đi vắng. Thương lắm con ơi, tối qua bao nhiêu lần định dt cho con, nhưng lại sợ con đang giận dỗi gì đó, thì thật là Khổ thân con….
Hnay chat với Dì mới biết là con rất ngoan, nhưng Dì kể, tối qua Bố em tôm cho Em T ngủ, con nói là EM TÔM SƯỚNG NHỈ, ĐƯỢC BỐ RU NÀY, KỂ BAO NHIÊU TRUỆN CHO NGHE NÀY, LẠI CON VỪA BẾ VỪA RU NỮA CHỨ. Dì bảo, Bà cứ thương mãi, bà bảo là KHI CON CÒN BÉ THÌ BỐ MẸ CON CŨNG BẾ THẾ, GIỜ LỚN RỒI KHÔNG BẾ ĐƯỢC, NẶNG LẮM.
Mấy nay mẹ cứ suy nghĩ miên man, liệu rằng khi đi học về thì con có cần sự chăm sóc của mẹ nữa không? Liệu rằng lúc đấy con có vượt ra khỏi tầm tay mẹ nữa không? Thời điểm này là cần mẹ nhất, thì mẹ lại đi học, bố thì bận bịu công việc, không gần con được. Mẹ có lỗi với con quá. Nếu sau này con ngoan thì OK, nhưng nếu con không ngoan thì làm thế nào nhỉ? Mẹ sẽ phải ân hận cả đời đúng không?
No comments:
Post a Comment